.
.
.
Tôi và Sư Đoàn Nhẩy Dù, bài thứ 2 ... tiếp theo bài 1.
.
.
Xe Jeep hai cần câu rà đến thắng gấp, mấy người lính mang vào những hộp bánh mì thịt, bánh ngọt của tiệm Bô Đa, hộp giấy in chữ bên ngoài, tiệm bánh sang trọng mắc tiền nhất VNCH, chuyên bán cho người ngoại quốc và dân có tiền. Trưa nay chúng tôi, đám SVKT được SĐND, Trung Tá Tư đại diện, lo cho buổi ăn trưa ngon nhất nước, hàng ngày tụi tui làm gì có tiền ăn ở tiệm này. Mọi người ngồi vào bàn, chỉ có ông Tư, anh Đạm và hình như hai sĩ quan nữa ngồi ăn chung với chúng tôi, còn thì các binh sĩ Dù đã biến mất, chỉ còn vài người đứng gác và chờ TrTá Tư sai biểu.
.
.
Ông Tư thích nói lắm, và nói nhiều quên ăn để tiếp đãi chúng tôi, và nhất là với những người lạ, chỉ đáng tuổi em út hay con của ông ta, những người chưa từng được nghe chuyện của ông ta bao giờ. Ông cho biết ông đi cùng khoá Thủ Đức với Trung Tướng Ngô quang Trưởng đang làm tư lệnh quân Đoàn 1, hai người đều về Nhẩy Dù, còn ông bây giờ chỉ là Trung Tá Nhẩy Dù. Ông nói tiếp, mà may mắn lắm, tôi mới được SĐND cho ở lại làm chỉ huy ở đây, chứ đúng lẽ ra, tôi phải giải ngũ lâu lắm rồi. Tới đó, mắt ông ta nhìn xa xăm. Tôi ngạc nhiên, nhìn Tr Úy Đạm dò hỏi: sao vậy ? nói nhỏ để ông Tư không nghe thấy. Anh Đạm chỉ nói nhỏ: Ổng đã bị thương rất nặng, đáng lẽ phải giải ngũ lâu lắm rồi … Bữa đầu, chưa ai biết ai nhiều, chúng tôi cũng ngại ngùng không đối đáp lại gì mấy, chỉ ăn uống và lắng nghe nhiều chuyện riêng của Nhẩy Dù. Nhìn ông Tư to lớn gọn gàng và nhanh nhẹn, tôi không thể tin là ông ta đã bị thương nặng đến giải ngũ.
.
.
.
Thiếu Tá Trưởng, Tiểu Đoàn 5 Nhẩy Dù năm 1964 tại Thất Sơn.
.
.
.
Bây gìờ bắt tay vào việc, chúng tôi thì phác họa ra giấy, design chính là do anh Minh Bò sáng tạo phần lớn, tôi thì nghiên cứu xe hoa nhỏ đi đầu, nghiên cứu cho 12 người lính Dù, mặc quần áo cao lớn với cà kheo theo xe đi tới lui múa chung quanh hai xe hoa, một tiểu đội, nhưng sẽ cần đến hơn 24 người, thay phiên nhau cho suốt cuộc diễn hành, sẽ có một xe GMC hỗ trợ theo sau cho họ nghỉ ngơi thay phiên và làm chỗ thay đổi, lên xuống, gắn thay cà kheo. Tôi vẽ phác ra hai cặp cà kheo, ông Tư gọi anh thợ mộc tới, khi anh ta tới, mặt mày xanh lè, tôi giải thích cho anh ta sau khi TrT Tư giao anh cho tôi. Trước đó, có một chuyện xẩy ra, cho nên ai cũng xanh lè mặt mày.
.
.
Có một anh họa sĩ Dù, không nhớ cấp bậc, chỉ nhớ anh ta cao, đang sơn mầu các khung hộp dấu hiệu Tiểu Đoàn, thì chị Tám Xinh tới bàn với anh ta là thay đổi mầu sơn khác có lẽ đẹp hơn. Có lẽ không quen tinh thần học hành sửa bài bàn bạc etude của trường ĐHKT, nên anh họa sĩ này khựng lại, không đồng ý và có lời gay gắt với chị Tám, có lẽ anh này chưa quen bị “đờn bà” phê bình trong thế giới nhẩy dù toàn Nam Giới. Hai người lời qua lại, TrTá Tư đến, nghe thấy chuyện như vậy. Ra lệnh anh hoạ sĩ thợ sơn nghe lời chị Tám, anh này lại cố giải thích không đồng ý. Ông Tư lạnh lùng: tại sao anh dám phản đối lệnh của tôi, ông gọi anh quân cảnh bên ngoài vào dẫn anh hoạ sĩ đi nhốt liền. Anh này bỏ cọ xuống, chào ông Tư và bị dẫn đi nhốt ngay. Mọi người đều im lặng bất ngờ vì chuyện không vui này, không khí trở nên khó thở, mọi người im lặng làm việc.
.
Chị Xinh cũng yêu cầu đừng làm như vậy vì chuyện nghệ thuật không đồng ý với nhau là thường. Ông Tư chỉ lạnh lùng, Nhẩy Dù là chỉ có nghe lệnh, lệnh của tôi là sơn mầu theo ý của chị, ai không làm, tôi nhốt. Chấm hết. Anh Đạm nói nhỏ, Nhẩy Dù là như vậy, đừng nói gì hết, vài ngày sau thì xin thả anh ta ra sớm được, còn bây giờ thì chuyện chỉ huy để ông Tư điều hành. Kể ra tui cũng rất ngạc nhiên, bây giờ mới hiểu tại sao chỉ có đám SVKT chúng tôi nói chuyện thẳng với TrT Tư, còn ND thì không ai dám nói lại chỉ trả lời khi được hỏi thôi. Còn từ sáng tới giờ cho dù chúng tôi nói gì, ra ý kiến gì trên trời dưới đất, đủ kiểu ngông cuồng, ông Tư chỉ ngỏ ý thích thú, chưa hề không tán đồng hay băn khoăn điều gì. Đó là qúa lịch sự và tôn trọng chúng tôi, vì chính SĐND đến yêu cầu chúng tôi giúp phần sáng tạo, nếu không nghe theo được thì nhờ làm gì. Mà nếu sơn xong ai cũng thấy xấu, thì có lẽ chúng tôi cũng xin lỗi và sơn lại mầu khác, cứ sơn thử một vài cái, coi như mock-up design, thử coi đúng hay không, chuyện thường trong sáng tạo, cho nên mới có cục gôm, nghĩ là như vậy, vẽ ra thấy xấu qúa là gôm liền, sơn phết cũng vậy, không hạp thì sửa lại, có thử mới biết. Anh thợ sơn Nhẩy Dù chắc không biết chuyện này, để tình trạng xẩy ra như vậy. Cũng làm cho chúng tôi ngại ngùng khi đề nghị cái gì, nên cách nói chúng tôi khác, phải rào đón đôi chút. Tuy nhiên đối với Tr Tá Tư thì không có vấn đề gì hết, SĐND mời chúng tôi tình nguyện hợp tác nên chúng tôi tha hồ đề nghị, khi không hiểu rõ hay băn khoăn, ông Tư đều hỏi lại rất kỹ kàng, chứ không phản đối điều gi hết.
.
.
Thành ra anh thợ mộc đến trình diện ông Tư mặt mày xanh lè. Khi tôi giải nghĩa cần anh ta làm cái gì, anh ta gật đầu lia lịa, khi tôi hỏi có hiều gì không thì anh gật đầu lia liạ, tôi vẽ phối cảnh cặn kẽ, trong khi tôi nói thì anh ta cứ không nhìn bản vẽ mà cứ liếc mắt nhìn theo dõi ông Tư. Anh chỉ có vài tiếng để làm làm cho kịp thôi, ngày mai tôi phải biểu diễn đi cà kheo trước mặt ông Tư, anh làm sai là không kịp sửa đâu.
.
.
Có một anh thợ hàn, xì hơi lửa nóng cắt đầu cọc sắt trên xe hoa, anh ta không dùng kềm giữ miếng cắt ra, vì đeo kiếng đen chụp mắt, anh không thấy ai đứng bên cạnh, miếng sắt văng ra, trúng đầu anh Dù khác bên dưới xước đầu chẩy máu, anh này chửi thề “ĐM” tính to tiếng, mấy người khác đứng bên cạnh chận lại, dùng khăn bịt đầu anh ta, dùng băng gauge mà buổi trưa xe cứu thương mang tới cho chúng tôi rửa tay, một anh có lẽ chỉ huy, nói nhỏ: ĐM tụi bay dẫn nó lên bệnh viện băng đầu mau lên, đừng to tiếng, ông Tư nghe thấy, ĐM. ổng sẽ nhốt thêm mấy thằng tụi bay nữa bây giờ. Thiệt tình là như vậy, anh Dù chẩy máu đầu lủi nhanh, đưa tay đấm dí vô mặt anh thợ hàn, nín khe, mặt mày xanh lè, một người nữa vội dẫn anh chẩy máu đầu đi BV. Chung quanh mọi người lại yên lặng làm việc như thường coi như không có gì xẩy ra, may lúc đó TrT Tư không đứng gần đó.
.
.
Tới chiều, trước khi về, anh thợ mộc trở lại mang cho tôi hai cặp cà kheo do tôi vẽ, nhưng anh ta gắn ngược, không hiểu anh ta không biết đọc phác họa phối cảnh, hay anh ta nghĩ là làm như anh ta mới đúng. Tôi bực mình lắm, nói nhỏ với anh ta: anh làm ngược rồi, anh gỡ ra nhanh lên, chỉ gỡ ra cho tôi, tôi mang về làm lại. Ông Tư bước tới cà, tôi mà nói anh làm không đúng là ổng nhốt anh liền bây giờ. Anh mang tới cuối phòng mà làm. Lúc đó ông Tư bước tới hoan hỷ: anh vừa ý không, ngày mai tôi sẽ coi anh biểu diễn.
.
.
Thực tình, bây giờ tôi mới thấy lạnh cẳng với ông Tư này, ngày hôm nay, ông đồng ý với mọi đề nghị, mọi sáng tạo, tỏ ý thích thú. Ngày mai mà tui không đi cà kheo được, không đến, ngày mai toán SVKT đến thiếu người, ai đề nghị gì hôm nay, mai không tới, không tiến hành, thì lỗi hoàn toàn ở chúng tôi !!! chưa bao giờ thấy có thân chủ chơi đẹp như TrT Tư, dễ chịu như ông Tư, nhưng dù làm việc tình nguyện, chúng tôi cũng phải “Cố Gắng” hết mình cho khỏi mất mặt và làm ô danh ĐHKT Saigon. Bây giờ thì tới phiên tui run, hồi nhỏ đi cà kheo nhỏ, lâu lắm rồi, có đến gần chục năm không đụng tới, đâu có cái cà kheo bằng gổ chuyên nghiệp cao nghều nghệu, to lớn, ai nhìn cũng lắc đầu. Ông Tư còn nhún nhẩy thử lên xuống coi nó có gẫy không. Bạn mà thấy ông Tư, tui cao 1m70, đứng bên cạnh không thấm vào đâu với ông này, hi hi tui chỉ có cao hơn anh Tr Úy Đạm thôi. Khi anh thợ mộc tháo cà kheo ra mang lại cho tui, anh ta xin lỗi gắn lộn không đúng như tôi vẽ, anh ta nói tại sợ qúa, nếu làm không kịp trước khi tôi về thì ông Tư nhốt liền … hay bị đẩy ra tác chiến. Ở bộ chỉ huy hậu phương, chắc ai cũng lo cho chỗ làm của mình. Tôi nói không sao, anh đi kiếm cho tôi mấy con bù long dài, nhân dịp anh tháo ra, tôi sẽ gắn bù long lên xuống thay đổi chiều cao.
.
.
Thế là tôi có hai cặp cà kheo vác về nhìn như hai cặp càng băng ca, chỉ không có miếng vải ở giữa, Sở dĩ hai cặp, vì tôi bàn với Vương Lùn, tôi sẽ tập cho Vương tối nay, đi không khó lắm, Vương sẽ đi thấp, còn tôi cố gắng đi cao tối đa, phải có hai người biết đi, khi tôi tập cho Vương tối nay, coi Vương gặp khó khăn gì, thì tôi sẽ biết cách tập cho các binh sĩ Dù về sau. Vương Lua, là Vua Lương, tên lóng của anh Tống (Ng tất Tống KT64) đặt cho, Vương nhỏ con ốm yếu, nhưng Vương chẳng sợ gì cả, nếu gẫy chân thì hoãn dịch luôn khỏi đi lính, gẫy chân vì huấn luyện cho Nhẩy Dù đi cà kheo là lý do chánh đáng. Vương đồng ý như vậy, thành ra tôi rất cần một cặp giò khẳng khiu ốm cà tong cà teo làm thí nghiệm này, Vương mà học đi được thì Nhẩy Dù nào cũng đi được hết.
.
.
.
Chiều hôm đó, hai xe của SĐND lại đưa chúng tôi về trường, tôi sẽ ngủ lại trường đêm nay, lo tập đi cà kheo cho ngày mai. Thiệt tình thì lâu lắm rồi mấy năm tôi chưa hề đi cà kheo trở lại. Loại cà kheo này hai cột dài lên quá vai, kẹp nách mà đi chứ không phải loại gắn dưới bàn chân khó đi hơn nhiều và khi bị té thì nguy hiểm lắm, vì chân vẫn dính cà kheo, như hai chân gỉa gắn bên dưới. Khi tập đi, khó khăn nhất là cảm giác sợ té, nên nguyên tắc của tôi là tập té trước, coi sức mình chịu được tới đâu và nguy hiểm tới đâu. Sau đó thì lúc phải té thì cứ té. Còn đi cà kheo thì sẽ té, như lái xe sẽ có ngày bị đụng xe, giản dị như vậy. Đi thấp thì té không ăn thua gì, đi cao, biết cách té thì cũng chẳng nguy hiểm gì, khi quyết định phải buông cà kheo ra, thì cứ buông ra, nhẩy xuống chứ không té. Biết cách nhẩy thì không sao.
.
.
.
.
Hình tôi tự chụp năm 1973, tay đeo chiếc vòng tử thủ An Lộc, cắt ra từ nòng súng M72 do Tiểu Đoàn 51 Pháo Binh, SĐ5 thân tặng. Các sinh viên KTSG hoạt động trong chương trình bảo trợ TĐ51 Pháo Binh, đều được tặng vòng nhôm đeo tay này, bên trong có khắc tên đề tặng.
.
.
Lúc đó trường Kiến Trúc đang xây lên, lầu một đã xong, bên dưới phòng chấm bài là sân đất và hàng cột bê tông chung quanh. Tôi và Vương ăn tối xong, nghỉ cho tiêu cơm là bắt đầu tập liền, vì tôi không biết là sẽ mất bao lâu tôi mới thuần thục lại, với độ cao tối đa phải cao trên một thước và đi tới lui thoải mái mới biểu diễn sáng ngày mai được. Lên mực đứng, là chỗ để hai bàn chân cho Vương ở mức 30 cm, thấy chẳng có gì nguy hiểm, hai bàn chân không dính vào cà kheo, chỉ dứng lên chỗ để chân, phần trên cột thì vòng tay ôm xuôi theo người. Tôi vịn cho Vương đứng lên, rồi nói buông tay ra té, tức là nhẩy xuông, xô cặp cà kheo ra khỏi người, nhẩy hai chân xuống. Tôi tập cho Vương té trước cho quen, rồi tập đi sau, nếu không cảm thấy vững, thì cứ buông ra nhẩy xuống, rồi làm lại từ đầu.
.
.
Phần tôi, mang bàn và ghế từ họa thất ra, vì bước cao, phải bắt đầu từ ghế cao hay bàn, bước qua cà kheo chứ không nhẩy thẳg lên cao ngay được, dưới ánh đèn đêm, tôi cũng tập lại, nhẩy lên xuống, tập buông nạng ra nhẩy xuống, nói té thì không đúng cho những người biết đi rồi, khi mất kiểm soát hay bước đi không giữ thăng bằng được nữa thì nhẩy xuống, hai tay vẫn giữ được nạng cà kheo. Thường khi đi nhanh hay mất đà, bước chân dài qúa không bắt kịp thành mất thăng bằng, nên khi tập, thì chỉ đi vài bước, bắt đầu bằng bước ngắn lại, dậm chân tại chỗ nghỉ, lấy thăng bằng lại rồi đi tiếp. Đi bước cao thì phải đứng trên bàn, bước ngang qua chân đứng trên cà kheo, ép hai cần vào nách cho chân xuôi chiều, đứng dậm chân tại chỗ không đi ngay, sửa tay và người cho hợp với chiều cà kheo, sau khi đi tới, ngưng đi ngang hay chéo, ngưng, quan trọng là ở trên cà kheo được thật lâu, chứ không phải đi xa thật nhanh. Một chút thì tôi bắt đầu lại được chiều cao đã đi hồi nhỏ, tăng cao lên hợp với chiều cao của thân thể tôi bây giờ, tập buông tay ra nhẩy xuống vài lần. Đi chung quanh, tới dựa lưng vào cột bê tông đứng nghỉ trên cà kheo rồi đi tiếp.
.
.
Trong lúc này, thì có anh Võ ngọc Chiếu KT64, người cũng vạm vỡ, thấy vui cũng ra đi thử, anh đi được vài bước, nhưng đi nhanh, hai tay cầm hai đầu cọc cà kheo vung tay ra xa chứ không khép cọc cà kheo theo nách cho xuôi thẳng hàng với hai đôi chân, nên anh chỉ đi đuợc vài bước là buông tay ra bỏ cà kheo nhẩy xuống vì mất đà, tuy nhiên như vậy là cũng rất khá, chỉ thử chút là đi được vài bước. Hình như lúc đó anh Chiếu đang làm bài trong hoạ thất ở lại đêm trong trường, hoạ thất 4.
.
.
Đêm hôm đó tôi và Vương hì hục đi tới lui trong sân trước Ban Đại Diện, bên dưới sàn bê tông, dưới ánh đèn nê ông, tới khua thì tôi vững bụng lắm rồi. Tôi đã lên đến bực cao nhất của cà kheo, tớí lui di chuyển thoải mái, nói chuyện bình thường, không cần chú tâm vào chuyện điều khiển cà kheo nhiều nữa, coi như cà kheo là hai đôi chân rồi. Còn Vương Lùn thì cũng lên tới cỡ nửa thước cao, như vậy đủ để biễu diễn cho SĐND thấy, chỉ cần trên hai tiếng là có thể đi ngay trên nửa thước cao rồi. Bây giờ thoải mái lắm rồi, hình như hai thằng kéo nhau đi ăn phở Pasteur, ăn mừng chuyện thực tập cà kheo xong. Ngày mai là có thể biểu diễn và nếu SĐND bằng lòng là có thể dậy cho một trung đội Dù được rồi. Tôi nằm trên bàn họa thất 4 ngủ, hài lòng về đề nghị ngông cuồng của tôi có thể thực hiện rồi. Tôi đã nói với Vương, nếu phải tập suốt đêm, thì tôi cũng phải làm, không thể nào mất mặt với Nhẩy Dù được, nếu không đi thật cao được thì tôi sẽ ngừng ở mức thoải mái có thể biều diễn, rồi những ngày sau tôi sẽ tiếp tục dợt đi cao thêm.
.
.
Tôi chìm vào giấc ngủ nhanh vì một ngày mệt mỏi, từ sáng tới tới khua, tôi chưa bị té lần nào, chưa trầy trụa gì, vẫn sung sức tuồi 20 trai tráng, lấy sức lại bằng tô phở đêm Pasteur. Bên SĐND, một hoạ sĩ Dù bị nhốt trọng cấm, một anh Dù chầy máu đầu, đi BV băng. Xe hoa nhẩy dù đã có khung, có phù hiệu của tất cả các Tiểu Đoàn Dù chung quanh xe, không biết SĐND đang nghĩ gì, mấy tên Sinh Viên Kiến Trúc con nít đang đùa giỡn với họ chăng? . Trong đó có tôi đưa ý kiến trên trời dưới đất, làm hai xe hoa thì khán gỉa họ mới sợ, cho tiều đội Dù đi cà kheo chung quanh tới lui, tiếp xúc (re-acting) với các khán giả coi xe hoa hai bên đường, Như vậy mà các sĩ quan cao cấp Dù đồng ý hết, không đồng ý và tin tôi thì đâu có làm cho hai cái cà kheo mang về. Hi Hi, mấy chục năm nay, giờ viết lại những giòng này, mới chợt nghĩ lại, phải nói SĐND VNCH là thân chủ khách hàng dễ thương duy nhất trong đời kiến Trúc của tôi gần 40 năm trước. Ôi các thiên thần Mũ Đỏ, đã làm tuổi thanh niên mơ mộng của tôi bay bổng cao xa như những cánh Hoa Dù, chỉ có trời xanh là giới hạn, tha hồ mà mơ mộng … I am a dreamer .. như một bài hát của The Beattle, không ngờ chỉ ít năm sau, tôi cũng có cơ hội tự bung nở một Hoa Dù đầu tiên giữa bầu trời giá lạnh mùa đông cũng vào thời gian này, tôi đã bung cánh hoa dù đầu đời mở rộng bay phần phật trên bầu trời lạnh giá miền Tây Bắc Hợp Chủng Quốc. Đeo găng tay dầy, buông hai tay ra khỏi phi cơ … tôi vung tay hét lớn “Việt Nam ơi … “ mĩm cười nhớ lúc nháy mắt chào Tr Tá Tư rồi lao mạnh ra khỏi cửa Chuồng Cu trại Hoàng hoa Thám một ngày năm nào …từ mấy chục năm trước lận.
.
.
.
.
Ngày hôm sau, sáng, hai xe Jeep SĐND và anh Đạm đến đón, lần này đi ngay vào cổng trại Không Quân Phi Long tại Lăng Cha Cả chứ không đi xa hơn đến cổng trại HHT. Mấy người quân cảnh KQ đưa tay chào xe Dù, anh Đạm chào lại, anh nói, tụi nó phải chào xe này, tôi hỏi sao vậy, anh nói, xe này là xe tư lịnh Sư Đoàn hay tư lịnh vùng vì có tới hai cần câu, đi hai xe. Hai cần câu là hai ăng ten, trang bị hai máy truyền tin lớn có thể liên lạc tới tồng đài tham mưu viễn liên, nối dây nói chuyện tới nơi nào ở VN cũng được, nên tụi QC nhìn thấy là chào liên. Bây giờ tui mới hiểu tại sao anh Đạm cứ tự hào nhắc hai cần câu của chiếc Jeep lùn mà anh được xử dụng đưa đón chúng tôi. Té ra là như vậy, xe của tư lệnh SĐ, còn vị tư lệnh sư đoàn Dù là chuẩn tướng Lê quang Lưỡng thì đang đóng ngoài BCH tiền phương ở vùng 1, gần Huế.
.
.
.
.
.
ĐTá James Vaught tại chiến trường Hạ Lào 1971, cố vấn SĐND, sau trờ thành Đại Tướng trước khi hồi hưu, đi diễn hành trong hình phía trên với NDVN.
.
.
.
Anh Đạm cười hề hề, bây giờ anh đổi cách xưng hô gọi tui bằng chú, chiều nay khi về sẽ cho chú đi coi VC trong Tân sơn Nhất này, ám chỉ phái đoàn VC đang đóng trong trại Davis theo hòa đàm Paris, mới ký đầu năm 73. Xe đi vào cổng sau của trại Hoàng hoa Thám, tiếp giáp với trại Phi Long của Không Quân, đi như vậy thì gần hơn nhiều lắm.
.
.
Trung tá Tư đã đứng chờ sẵn. Tôi mang hai cặp cà kheo vào. Mọi người lại tiếp tục vào công chuyện thực hiện xe hoa, hôm nay không có chị Xinh, chị chỉ đi vì ngoại giao cho BĐD SVKT ngày đầu thôi, các sinh viên KT hôm nay thì phác họa tiếp các chi tiết theo phác họa chính của anh Minh Bò. Tôi thì cho Tr tá Tư biết chuyện đi cà kheo tiến hành tốt đẹp, mấy người kéo ra ngoài sân phía trước nhà kho quân xa, nhẩy lên cái cà kheo gắn cho Vương đi, tôi đi tới lui thoải mái, lại chạy một chút. Sau đó, lên phía sau xe GMC, đứng trên thùng xe cao phía sau để bước ngang qua cặp cà kheo cao nhất, tôi biểu diễn đi cà kheo là như thế nào. Mọi người nhìn quan sát có vẻ thích thú và lạ lùng.
.
.
.
tiếp theo bài thứ 3 ...
..
duongtiden, duongtiman, su doan nhay du, nhay du Viet Nam. trai Hoang hoa tham, chuong cu nhay du, bo tu lenh su doan nhay du. tien duong, aia.
.
No comments:
Post a Comment