copy of tmddesign old multiply blog

Pageviews

Saturday, July 4, 2009

hôm nay ngày lễ độc lập của nước Mỹ ... tôi đi tìm tự do cũng vào ngày 4 tháng bẩy để hy vọng đến Mỹ .. con thuyền tháng bẩy, bài đầu tiên .

.
Con thuyền tháng bẩy, 77 . chuyến đi tìm tự do . by duongtiden
.


.


ghi chú: chuyện giả tưởng đúng và hay hơn chuyện thật và cũng có thể dở hơn, không đúng như truyện thật, thật hay không thật để dành cho người trong cuộc biết thôi.
.
Hôm nay, ngày 4 tháng bẩy năm 1977, sáng sớm vừa dứt giờ giới nghiêm, tôi dẫn Boy rời nhà đi ra xa cảng Phú Lâm là bến xe miền tây. Tối qua, ngủ trong phòng Boy, không ngủ được bao lâu vì bồn chồn, vì người nhà Boy lên xuống từ gĩa nhau. Nhà Boy to lớn, trên đường Cao Thắng, phòng ở lầu ba, nhìn suống sấn trống. Nhà thụt vào phía trong, chỉ có cổng và lối vào từ ngoài đường CT.
Tối qua, tôi đến từ gĩa Lưu Hiền gần đó, cúp điện, uống cà phê bên đèn dấu, Hiền KT68, biết rõ tôi sửa soạn ra đi, nhưng chỉ không biết chi tiết. Ngày hôm trước, tôi thanh thản trở lại, mọc chuyện coi như xong, xắp đặt hết, chỉ thiếu cái máy hình. Tôi có cái máy Canon demi của anh Hùng để lại, chụp phim 35mm, nhưng chỉ nữa khung phim nên gọi là demi, cuộn 20 pô thì chụp được 40 tấm. Tôi cẩn thận mang ra lau chùi, gỡ khung bên trong chỗ thay ống kiếng ra để lau dầu cho màng xập shutter được trơn tru, vì sợ mang đi biển sẽ có thể bị kẹt. Lúc lắp xong tôi thấy còn dư con ốc nhỏ, tất cả 4 con, Tôi chỉ gắn có ba, quên một. Nghĩ đã thôi không gắn lại, thiếu một ốc không sao, vì khung bên trong có tới 4 con ốc. Nghĩ rồi cũng tại cái tính qúa cẩn thận và đòi hỏi, tôi lại tháo từ từ ra để gắn con ốc bên trong cho đủ. Đúng là số mạng, vì vội và đã quen tháo ráp nhanh, tôi lại làm rớt con ốc nhỏ tuốt bên trong máy, lắc không ra, làm kẹt shutter luôn, bây giờ thì tốn không biết bao lâu nữa mở hết máy ra gắn lại. Tôi không còn đủ thời giờ, phải lên đường rồi. Đành xếp máy lại, để lại nhà.
.
Chuyến đi mạo hiểm chết người mà bây giờ thiếu cái máy hình, đành chịu thôi, bỏ lại cuộn phim luôn. Tôi mê chụp hình lắm, thường là dùng cái Pentax Ashahi SLR 35mm của anh Hùng mua ở Nhật về, nhưng anh đi Mỹ vài năm trước đã mang theo. cái Canon Demi này thì tôi ít dùng vì không phải là SLR, tuy nhiên kỳ này thì nó rất hạp vì nhỏ và ống kiếng cũng có zoom, dễ mang trong người... !!! người ta đi tìm tự do, lo cho sống chết, tui buồn vì không có mang theo được cái máy chụp hình !
.
z-td-july-free-2.jpg picture by tddesign
.
Cũng đã nghĩ đến cái chết cả năm rồi, từ ngày ngỏ ý với PhD. để chuẩn bị cả năm, mất vài tháng mới chấp nhận là có thể cái chết sẽ không tránh khỏi chuyện xong một kiếp người lúc tuổi chỉ hơn đôi mươi .. nhất là mới xong mấy năm dài ra trường làm kiến trúc sư .. nhỏ tuổi nhất .. giờ bỏ hết đi tìm tự do bước qua cái giá có thể chết?
.
z-td-july-free-1.jpg picture by tddesign
.
Có lẽ đây là chuyến đi ít người nhất, chỉ có 4, vừa đủ để thay phiên nhau lái ghe, vậy mà chút xíu nữa là chỉ có hai người ra đi ..
.
.
bài viết từ năm ngoái:
.
tonight, July 3rd, 31 years ago .. 1977 .. I packed my weapon .. told my mom, i'm going

.
.
.
.
 
This evening, I look at the sunset for long, the sun already set far away up all the way to the northwest.. far away is VN shore. In the summer, it is not totally dark until 10 pm, I set a small campfire in the middle of my unfinish pond, in the back yard. Surrounding my dry pond, everything is green, flowers, weed, tall grass, trees, bamboo, cannot see out. I have quiet moment for myself. This afternoon, I was looking for my dark brown reddish belly parachute packing bag, which later almost took a stranger life, my life jacket with air cartridge in belt pack .. my swimwear in France flag color, my self made blue jean hat..
.
We chose the July 4Th, US independence day to leave VN, hoping that, we will end up on the other side there someday ... 31 years ago, I already left, walked out to the street, then turned walking back home, called my mom, I forget to give her my Honda title paper, so she could sell it. Mom held my hands again, her voice was very low, whispered to my ear: "kill them, then yourself.. don't let they capture you". I laughed in my throat: "noway .. mom, you are kidding, arent't you? use the money, which I left to you, buy me out, I will do again ..." ..
.
I walked away, slow steps, then turned head back .. smiled at mom, it was dark, past 8 pm, I was not sure that we still able to see each other face. I walked crossing the alley, toward the Tran quy Cap street, then on that street, but went along straight up, I did not turn to the other way to my old high school as many years ago, I went to the end of Tran quy cap street. On my mission, I went to pick "Boy", his name means in English is Boy. At sunrise, I will take Boy far, far away from his family, he is my school friend, two year after my class, he and PhD belong to the class of KT72.
.
It was real thing, Boy face turned darker, skin face seem to be thicker, his lips was shaken. He knew, it was for real... that night, there was time before the midnight curfew, let Boy and his mom doing what need to be done, just in case, they never seen themselves again. His family was rich, they lived in a compound, behind a steel gate from front street, with few floors, I got out to Lhien's house, asking him out for a late coffee, we sat ..quietly, did not talk much, there was no electricity, he knew I was going to leave, who know what is going to happen, prior leaving his father in law house, he gave me a grim look when we both hear the weather news from a TV: "the south-east sea condition in the next 48 hour, violent sea condition, class 3 and 4 waves".
.
That night, Boy mom came up his room few times, I tried to sleep well, there was no need for sleep, I did sleep all week stocking up my battery. I stepped out to the open corridor, his room is on the third floor, big house, looking down, a good size house filled up the yard, " whose house is it?" .. his reply: "my eldest sister house"... I remembered, we smoked the night out.. looking out the surrounding neighbor roofs. My eyes wide opened in the last few days, a sad feeling raised up, I may end up seeing my life here, my past here for the last time ... but I need to show no face motion

july 4th, 2008
.

we left at the Can Tho ferry, took the "xe loi" motorcycle pulling cab to NinhKieu market
 
 
.
z-td-477-laut.jpg picture by tddesign
.
above picture: the status of bearded Minh (Minh râu), where we had the rendevous in the morning of 7-4-77.
.
.
PhD and I talked about how I and Boy will dress clothes that blend in to Can Tho's people, the last time I was there must be few years ago, at least 2 year, I could not remember the local scenes, but we tried to fit in. I did not remember what were Boy clothes, I wear a dark green pant and a white shirt, not so new, but I was sure that, we still had the big town boy appearances by the gestures, the way we talked and acted. But I could not resist the temptation to bring my favorite dark brown-red belly parachute bag from US army that I never seen a second one like that... it was standing out... very attractive, eyes catching.
.
As planned, I took Boy out at Can Tho ferry when passenger had to get off bus caused of the safety rules when crossing the Mekong river, then we did not return in the bus that will discharge at the bus station, there will be full local secrete police watching eyes looking for enemies. We left the bus, taking the local transit way, a motorcycle pulling cab to Ninh Kieu market, and I will have time looking for signs of troubles..In my memories, I could not remember exactly how things look like at the contacting site, I was not sure that I did pass by that NinhKieu port and market corner before. I only spent time in Can Tho at night in the last trip
.
The driver asked me where to stop, and did not wait for my reply, he pulled toward the sidewalk infront a bunch of people who stood or sat on there feet. One man ran out very fast right into my side, both arms reached toward my bag, my hand, very quickly touched the cold steel in the parachute bag, as I took my stuffs about to get off the cab. Oh shit!!! They knew it, I turned my head around figuring which way to run, if I pulled the trigger.. Things happened very quickly, I did not see anyone follow him..
.
"tui dep qua vay ban nhieu vay anh" "it is very nice bag, how much do you sell" his mouth still had a cigarette glued on lisp, he yelled at me, two arms reached my parachute bag. I held my finger in side the bag, swung my arms and bag away, he opened his mouth just in time prior I was going to pulled the trigger and thinking how come they knew exactly where I kept my steel..
.
"lam gi du vay ong noi?, de di cho het tien roi thi tro ra se ban .." " what's the hell? you are so rush, wait until I spent all my money in the market, and then I will return, selling it to you ..". The cab driver just dropped us at the black market, where people selling and buying stuffs, or the selling, buying just happened at this usual drop off for this market.
.
I did not know how tense was I at that moment, I may be too reacted, cause I was doing the biggest dangerous thing in my life, under my eyes everyone could be the secrete agent. It was so lucky which, I did not pull the trigger at that time...what was happened if I did?.. in a moment, suddenly life could turn into the another way ... at no planning at all.
.
z-ct-cafengoc.jpg picture by tddesign
.
this cafe, it is still there, where the pick up suppose to take place. The name "cafe Ngoc" in old style shadow letters; may be that sign is the original as many years ago.
.
After that scare, my guard was in high alert, on the way toward the minh-rau status, I often checked my back for any follower, crossed the street suddenly, trying to shop something, making sure that we were not be watched.
.
As planned, we walked in front the police station, spent time stood and admired the status, during that time, PhD was watching us too. He could check if we has been followed. We crossed the street, got in the café, waiting for PhD to come in later, accordingly to the plan, he will seat in another table, finish his drink then leaving. I and Boy will wait for a while, then leave too. On the outside street, I look for PhD, may be on the same sidewalk, or on the opposite side, we both scroll toward the market, when mix inside with people, PhD will join us and lead to the boat which park somewhere far on the river water, not along the shore.
.
I did not see PhD near by, before walked in the café; I did not know the café name, until I came back early this year, looking for it. It is still there, I could not remember how was it, but checking the location was, the shop is still opened until now.
.
When inside, I was surprise, it was almost full with polices, only few empty tables left, it was not as PhD told me, the hour was between breakfast and lunch, there will suppose not have many polices who taking coffee break as the moment we walked inside. During the waiting time for coffee, Boy turned into chaotic moment, he did not talk at all since we left the cab, he just silently walked along my side. We sat in the last table, his face looked inside the shop, I sat facing front door, checking for PhD to step in. Boy face turned darker, he tried to light a cigarette, but dropped it more than one time. I have to lift it up, and lighted it for him, and told him to bite the cigarette, trying to calm down. PhD was still not walk in, I felt something was unusual, looking around, few police men gave us many curious looks.
.
Time pasted, PhD did not come in, Boy’s situation was not improve, his fingers and lips were shaken, he had a hard time to put sugar in coffee cup, or holding the cup. I took a small pill, which Lhien got from a doctor friend; he used the pill to stay in operation after played poker all night. They told me, to take one pill in the situation that need to be calm, take all three if I want to be done with life in a happy way. I had about four or five pills. I took one, told Boy to drink it. After he took that pill, I wait for a moment, PhD still not come in as planned. Looking around, all police men, only I and Boy were common people surround by their uniform, which was why Boy got into shaken mood. I had an idea, asking Boy:

_ Let me have a cigarette, no, your “Vam Co” brand tasted bad, I don’t like it, let me get out buying my type cigarette, President brand.
-
“Yeah, if you have money, go ahead buying your expensive taste ...” Boy was able to reply; at least he could talk back. I felt better.

I talked loud enough so the police man near by could hear that.

I walked out; leaving Boy in that situation was not what I wanted, but we could not stay in long without PhD to show up.
.
When out side, I quickly found PhD stood across from the coffee shop, with hand signals down my pant side; I signaled PhD to walk toward the street corner. I came to a cigarette stand around the corner, looked down the glass window slowly, checking for the reflection of PhD; he was coming to my side. I asked the old seller lady for the cigarette type which was not in display, try to make her busy, then asked PhD:
_Why don't you come in as planned?
_It is full of cops, his reply
_Boy was shaken very bad inside, I whispered, no need for you to come in, I will finish the coffee as usual, smoke one cigarette, and then leaving, you follow us. When we mixed in the market, we will stop to eat, and then you join in again.

PhD, checking his money, shook head and walked away. He wear a leaf hat, and an old khaki shirt with a short, very much different than me. He was very much different from a fourth year university student just few months ago.
.
I returned to the coffee shop, still saw Boy back, alone, thing seem to be normal, sat in my chair, Boy face was in a lot of better shape, he did not show any shaken. I invite him a new expensive President cigarette, still lighted it for him, and touch his lips, checking his condition.


.
z-cantho-cafe-corner.jpg picture by tddesign
.
at this corner, on the side street, I and PhD made the initial hook-up after few months. We exchanged few words, caused PhD did not come in the coffee shop. I bought cigarette in order to meet PhD, then returned to the shop, to solve the problem there. 31 years later, those houses in above pictures, look a lot nicer than the old day, all buildings are remodelled, raised up with more floors, the appearances are clean and in good shape than the morning, we stepped in long ago, the 4th of July, 1977. On above picture, the coffe shop has red chairs, next to it is the police house now, with some in green uniform. The corner is where the cigarette stand, once was there. I sat across the street early this year, let the memories play back in my head.
.
.

Tôi xuống xe trên phà Cần Thơ, rồi không lên theo xe vô bến, mà kêu xe lôi đi vào bến Ninh kiều.
.

.
Tôi và Boy xuống bến phà Cần Thơ, lúc xe đò trên phà băng qua sông, mọi người phải rời khỏi xe. Chúng tối lên xe lôi vào bến Ninh Kiều, chứ không lên lại xe đò vào bến, vì nới đó rất nhiều công an dòm ngó. PhD có dặn ăn mặc làm sao cho giống dân Cần Thơ, tôi trở lại nơi này sau ít nhất ba năm làm sao biết ăn mặc kiểu Cần Thơ, tôi mặc quần xanh lá cây đậm, áo sơ mi trắng, không nhớ Boy mặc cái gì, nhưng chắc chắn với lối đi đứng, ăn nói, cử chỉ, chúng tôi mà có ở chuồng vẫn hiện ra là từ Sái Gòn đến.
.
Khi xe ngừng lại lối vào chợ và bến Ninh Kiều, nơi có nhiều người ngồi hay đứng trên vỉa hè, bỗng dưng một người đàn ông, nhỏ con hơn tôi chạy ngay lại, chụp lấy cái tui nâu đỏ, bao đựng dù bụng, tôi chưa thấy một cái thứ nhì nào đẹp như vậy, không thể bỏ lại nhà được. Vội vàng cho tay vào túi, tôi đụng sắt lạnh bên trong, sẵn sàng bóp cò, bị lộ rồi không hiểu sao, hắn lại biết bên trong cái tuí có cái gì..!!
.
_Cái túi đẹp qúa, bán không anh, người đàn ông há mồm nói, vẫn còn lập bập điếu thuốc.
Tôi không thấy có ai chạy theo anh này, hắn mở miệng vừa đúng lúc, nếu tôi bóp cò, thì không biết chuyện gì sẽ xẩy ra, lúc đó tôi đã quay đầu nhìn quanh để kiếm đường chạy sau khi bắn. Xe lôi ngừng ngay chỗ mua bán chợ trời, hay người ta đón ngươì vào chợ, tìm mua đồ trước cho được đồ lạ và giá rẻ. Có lẽ tôi đang trong tình trạng căng thẳng, nhìn ai cũng thấy là công an chìm, vào cuộc chơi rồi, có những cái xẩy ra không dự định, có thể thay đổi tình hình một cách hoàn toàn không hề biết được.
.
_ Bán cái gì`!! anh làm gì dữ vậy, đợi tui đi chợ hết tiền , sẽ quay lại bán, Gằn dọng, tôi vung hai tay, cầm túi hất người đàn ông dáng trung bình, dội ngược lại trong lúc tôi nhẩy xuống xe.
.
Bắt đầu căng thẳng sau cú không ngờ vừa rồi, tôi kéo Boy đi theo đường vào chợ, thỉnh thoảng dừng lại bất thường, giả bộ mua bán, hay vội vàng băng qua đường đột ngột để coi có bị theo dõi không. Sao khi đi tới tượng gíà râu, chiêm ngưỡng bộ râu lâu một chút để PhD có đủ thời giờ theo dõi, nhận diện, và coi có bị công an theo không.
.

z-td-477-laut.jpg picture by tddesign
.
điểm hẹn, dưới chân tượng Minh Râu, ngày đó cái tượng Già Râu cũ và nhỏ hhơn, đằng sau là ty công an.
.
Tôi và Boy băng qua đường vào tiệm cà phê điểm hẹn; khá bất ngờ, trong tiệm đầy công an, chỉ còn vái bàn trống, không đúng như dự đoán của tôi và PhD, giờ đó sau ăn sáng, trước ăn trưa, đáng lẽ ra không đông công an như vậy. Boy ngồi quay mặt vào trong, tôi quay mặt ra ngoài chờ PhD bước vào uống cà phê, sau khi cạn ly, PhD đi ra, tôi sẽ đợi chút rồi rời quán. PhD sẽ đi theo sau, cùng một bên đường, hay đối diện. Sau khi Tôi và Boy lẫn vào trong chợ, sẽ ngồi ăn trưa, lúc đó PhD sẽ nhập vào, móc nối tiếp. Nhưng chờ hoài không thấy PhD bước vào như dự tính từ trước.
Bây giờ thì Boy lên cơn khủng hoảng bất ngở, da mặt đen lên và rất nặng nề, bắt đầu run, lấy thuốc ra hút mà không cầm được điếu thuốc, rới xuống bàn, tôi phải châm lửa cho, ấn vào môi, đụng vào môi coi tình trạng Boy như thế nào, nói Boy cắn chặt điếu thuốc cho đỡ run. PhD vẫn không vào quán, cà phê mang ra, Boy rất khó khăn quấy đường. Tôi thấy không khá, nghĩ cách thoát ra khỏi thế kẹt. Vội nhớ ra, tôi đưa cho Boy một viên thuốc vàng nhỏ, Lhien cho tôi vài viên, thuốc từ bạn bác sĩ, dùng đỡ đẻ sau khi thức cả đêm đánh bài, với lời nhắn nhủ: dùng một viên khi tình thế qúa căng thẳng, dùng ba viên một lượt nếu muốn ra đi luôn một cách vui vẻ, tui có đâu khoảng 4, 5 viên. Boy có vẻ khá hơn, có lẽ hắn tin vào thuốc thì có. PhD vẫn không vào, tôi nghĩ ra một cách để đi ra coi.
.

z-ct-cafengoc.jpg picture by tddesign
.
tiệm cà phê Ngọc, vẫn có tới bây giờ, hình như vẫn là cái bảng hiệu cũ, với hàng chữ kẻ có bóng từ mấy chục năm trước.
.
 
_ Mày cho tao điếu thuốc, không, thuốc Vàm Cỏ mùi hôi tao không thích, để tao ra mua thuốc President, mùi vị cũa tao. Tôi cố tình nói đủ lớn cho tên công an ngồi cạnh nghe, nãy giờ đã có nhiều đôi mắt công an cú vọ dòm ngó rồi.
chắc thuốc đã ngấm:
_Ừ, mày sang có tiền thì cứ mua President mà hút, cho tao một điếu. Boy nói lại. Tôi nghĩ, Boy đã khá hơn.
.
Bỏ Boy trong lúc này một mình cũng quá nguy hiểm, nhưng không thể làm gì hơn, không để chết chùm được. Bước ra ngoài, tôi nhận ra PhD, bên kia đường, đưa tay phía dưới đùi làm dấu hiệu, cùng đi tới đầu đường, tôi bước tới một xe bán thuốc bên góc đường phụ, nhìn trên mặt kiếng, coi thuốc, coi bóng dạng PhD đến gần, tôi hỏi bà già bán thuốc, loại thuốc không có trên quầy để câu giờ.
.
_Tại sao không vào, Boy đang lên cơn, không biết bên trong đang xẩy ra cái gì nữa. Tôi hỏi
.
_Thấy công an ngồi đầy, tao không vào được…

­­_Bây giờ đợi tao uống cà phê, hút xong thuốc, đi ra, khi tụi tao lẫn vào chợ với mọi người, kiếm chỗ ăn trưa, lúc đó sẽ trao đổi tiếp, khi chắc không có ai theo, đi phiá sau tụi tao, bên kia đường. Tôi bàn tính.
.
PhD mặc cái áo khaki vàng cũ, quần đùi, đội nón lá, khác hẳn cậu sinh viên năm thứ tư thành phố, chỉ hơn nửa năm trước.
.
.

z-cantho-cafe-corner.jpg picture by tddesign
.
ngày đó, đây là góc đường tôi ra mua thuốc lá để gặp PhD, còn tiệm cà phê Ngọc, nằm ngay cạnh công an phường bây giờ. Nhà chung quanh xây sửa lại, còn quán cà phê vẫn y như vậy.
.
 
PhD đếm tiền, tắc lưỡi, làm như không muốn phí tiền mua thuốc, bước đi. Tôi hỏi bà già thêm mấy thứ thuốc không có, rồi mới chịu mua ít điếu President, bước trở lại quán, vẫn còn nhìn thấy lưng của Boy quay lại, có lẽ mọi chuyện vẫn an toàn, chưa sao!! ngồi vào bàn, tôi châm điếu thuốc President, gắn vào môi cho Boy, đụng vào môi hắn dể coi tình trạng ra sao...
.
.


































Sunday July 6, 2008 - 02:14pm (CDT)  by duongtiden

.

.

 













2 comments:

Newer Post Older Post Home

Labels Loại Bài

Subscribe To tmd-design

Followers

Blog Archive

About tmd.design

My photo
a place for architectural design and others ... more , viết truyện lẩm cẩm tào lao và nhiều nữa .. contact: tmd.design@yahoo.com
Powered by Blogger.