.
.
.
.
.
Loạt bài con thuyền tháng bẩy, 77 … bài thứ năm
.
Thời gian chờ đợi PhD đi tìm ghe, coi chuyện gì đang xẩy ra trên sông, cũng không quá lâu như nguyên câu chuyện đạp xe luyện tập sức chịu đụng, nhưng coi như tạm ngưng, chờ đợi coi chuyến đi vượt biển này có tiếp tục được hay không nếu không thấy ghe, nên tôi viết ngang lại chút về sự khởi nguồn của mọi chuyện, của chuyến ra đi được bắt đầu từ lúc nào, trong bài rồi.
.
Có điều, tình thân và lòng tin tưởng giữa tôi, PhD và Boy không phải đợi đến những lúc đại sự như vầy mới có mới quan sát lẫn nhau, mà nó bắt đầu từ những chuyện tầm thường vớ vẩn hàng ngày, chuyện vui chơi, thể thao, chuyện ứng cử ban đại diện, những chuyện nhỏ nhặt với nhau, đã nẩy sinh ra sự tương hợp, tin tưởng, đồng điệu từ khi chơi, khi làm việc khi học hành, có niềm tin hay đối xử tốt đẹp với nhau như thế nào, thì cái tình, cái hoà hợp, đồng hiểu ý và ăn khớp với nhau không cần đến phải thực tập trước, nó dẫn đến giây phút sống chết chung này. Tôi và Boy bó gối tạm thời chiếm cái khu cầu tiêu thúi hoắc chợ CT, trong khi PhD phiêu lưu đâu đó trong chốc lát, phải tìm ra cái ghe vượt biển để coi có tiếp tục được chuyến đi tìm tự do hay không.
.
Có điều, chắc chắc trong những giây phút tới có thể sẽ còn nhiều ngạc nhiên nữa, hồi hộp và không biết sẽ đi tới đâu. nếu mà yếu tim sợ hãi không dám phiêu lưu, hay chỉ đóng tiền, đóng vàng kiếm người đưa đi, giao số phận cho người khác, thì có lẽ không phải loại người như tôi và PhD. Một năm vào cuộc chơi, nó hồi hộp, nó thích thú, nó căng thẳng, tự mình binh bài, tự làm ra, tạo ra tất cả mọi thư, thật là sống động, trên hành trình này nếu có bị ngã gục thì cũng không sao, xong một kiếp người. nếu còn tin vào luân hồi, thì lại đi ra đâu đó trong một kiếp sống khác. Không thể nào mà chúng tôi đi tìm ai đó, nộp tiền chờ được dẫn đi. Đời người mới có cuộc chơi như thế này, tự làm chủ cuộc chơi hơn là làm con cờ trong đó, trông vào số phận hên xui may rủi của mình.
.
.
Rồi PhD cũng quay lại, phải quay lại vì qúa trưa lâu rồi, nếu đi tiếp, nếu ở lại, đợi ngày hôm sau, hay đợi lần khác mới đi, thì cũng đến lúc phải quyết định.
.
Mặt mày PhD trầm tĩnh hơn, vẫn ít nói:
.
_ Tìm ra rồi, bây giờ đậu ghe phía dưới này, thôi đi ra đò gấp.
.
Lần này ra cái bến ghe đò khác, nhỏ hơn phía đưới bến Ninh Kiều một đoạn, xuôi theo sông, gần khu cầu tiêu. Cẩn thận hơn, chọn một thằng con nít, không biết nó có chèo nổi ghe không, để không lo nó sẽ đi mét công an. Tôi hỏi nó:
.
_ Ê nhỏ, em chèo nổi mấy đứa anh không, nặng lắm nhe.
_ Hông sao, tin em đi, chèo dư sức mà. Đứa nhỏ, thật tội nghiệp, đáng lẽ nó phải ngồi trong lớp học, thay vì chèo đò kiếm sống, hôm nay thứ hai mà. Nó mừng lắm, hớn hở có lẽ nãy giờ ế khách, giờ mới có chuyến bở, tới ba người một lúc.
.
Tôi đã bắt đầu thấy cái ghe đậu một mình phía cuối ra khỏi chợ, nhướng mắt nhìn PhD, ý hỏi có phải ghe đó không, tôi cũng mường tượng ra được nó, vì nghe PhD kể hoài những lần về SG. PhD gật đầu.
.
Lên ghe lúc đâu chắc hai giờ chiều, trên ghe có Dao, và người bạn tên Dũng, tôi gặp vài lần trước chung với PhD ở SG. Tụt quần áo từ SG ra, tôi bây giờ chỉ mặc cái quần đùi, loại quần tắm, hình cờ Pháp, và cái áo thung cũ, tôi bắt đầu đi khám phá chiếc ghe này, là ghe đi sông, mũi đằng trước bầu tròn để ủi bờ, chỉ có hai cái vỏ bánh xe, cắt ra bọc mũi nhọn để tránh đụng chạm mạnh.
.
Hỏi chuyện ra thì mới biết, trong khi chờ PhD bắt liên lạc với chúng tôi, thay vì chờ, Dao quên mất tiêu vì cái bà bán dầu đi ngang qua, hỏi Dao có thể đi lấy dầu sớm hơn vài tiếng được không, bà ta có mối dầu ăn cắp do công an bán lại về bất ngờ nên không có đủ chỗ chứa. Chúng tôi lấy vài trăm lít, nên nếu giờ lấy sớm hơn dự tính, bà ta sẽ cho gía rẻ hơn đã thỏa thuận trước, nên Dao ham lợi, lấy ghe đi luôn lên dầu, quên mất chuyện rất là quan trọng, theo đúng chương trình là phải bắt được tôi và Boy lên ghe, biết chắc chắn là hai đứa tôi thực sự có từ SG xuống sông nhập cuộc thì mới đi mua dầu khởi hành vượt biển, nếu không thì mua dầu làm chi.
.
Tôi và PhD là hai người chủ mưu chính, phần tiền bạc, ghe bỏ ra, hầu hết là của PhD, phần tôi chỉ có chi phần tiền mua nhiên liệu và phần tiền dắt người để hối lộ và mua chuộc nếu bị bắt. Ngoài tiền ra, thì tôi cũng dắt theo vài cục sắt, nếu không thích hối lộ thì xài tới. bây giờ tôi xục xạo một vòng coi mọi chuyện trong ghe được xếp đặt ra sao. Phần hải hành kỹ thuật thuyền bè thì tôi không rành bằng PhD hay Boy, nhưng phần tính toán, suy nghĩ, mưu kế, thì tôi cũng có cái nhậy cảm đặc biệt riêng của mình, để góp phần chung trong chuyến đi. Còn Dao, thì chuyện vửa xẩy ra làm chúng tôi rất là khó chịu. PhD vẫn còn lầu bầu trao đổi với Dao, khi hai đứa lại gần nhau. Dao thì hay nói lại, không yên lặng như PhD hay Boy.
.
Bình chứa dầu chính là cái thùng chứa xăng xe GMC, trên 200? lít, mang xuống để ngay giữa gần cuối ghe, ngay phần cabin, nói là cabin cho le, chứ nó chỉ là cái hộp thấp có nóc che mưa, chỉ ngồi xổm bên trong thôi còn không đứng lên đuợc vì rất thấp. Vì là ghe đi sông nên chỉ giản dị có vậy, không cửa sổ, không cửa kiếng, hở thóang mọi chỗ. Theo bàn tính giữa PhD và tôi, thì ra gần biển sẽ cắt hạ cái mui cao, mái lớp tôn nhôm dốc hai bên xuống sát bờ ghe, bọc vải cao su loại tấm bạt che xe vận tải chở đồ, bọc kín hết ghe lại từ mũi xuống ca bin cho nước sông nước biển không văng vào, và gắn thêm cái máy bơm nhỏ, vì ghe đi sông không gắn máy bơm, chỉ múc nước ra bằng tay, vì chuyến đi trong sông ngắn không lâu, hay ngừng lại ít khi đi liên tục, không có sóng gió, không ai gắn bơm nước chạy máy.
.
Chiếc ghe này trước đó gắn máy đuôi tôm, muốn đi biển phải gắn máy tầu nằm trong khoang thuyền cho đủ sức đi xa. PhD mang ghe lên Tân Châu, Châu Đốc, gắn cái máy Yanmar, loại dùng trong xây cất, để kéo vật liệu lên xuống các tầng cao qua cái dàn cây để kéo thẳng đứng lên các đồ nặng. Thợ trên Châu Đốc phải gắn thêm nhiều cây gỗ đặc trong ghe, làm cái trục cây, bọc trục chân vịt của máy lòi ra sau đít ghe dưới nưóc. Thành ra cái ghe nhỏ xíu, chạy máy đuôi tôm, giờ có cái máy tầu nằm chật hầm ghe, ai cũng hỏi tại sao. PhD trả lời là vì máy có sẵn để làm thầu xây cất, giờ không làm được thì mang chạy ghe, vậy thôi. Ghe không có tay lái loại quay vô lăng, mà chỉ có cái cần lái là thanh sắt ống nước gạt qua lại bằng tay khi ngồi, hay khi đứng lên sàn ghe phía sau thì dùng chân gạt qua lại. Lúc đang sửa ghe ở Châu Đốc, thì tụi Khmer Đỏ, bắt đầu pháo kích bắn đại bác qua, PhD phải lo làm xong ghe thật nhanh để chạy khỏi đạn pháo kích, lỡ đạn trúng ghe là xong.
.
.
.
.
.
Chỉ có một thùng đựng 20 lít nước sông để vượt biển ?
.
.
Tôi đi một vòng, theo check list, là kiểm soát danh sách phải làm gì, coi thiếu đủ ra sao, như những lúc đi cắm trại trong Hướng Đạo. Nước, tôi chưa thấy nước được dự trữ như thế nào, theo chương trình tính trước với PhD thì sẽ có khoảng 20 thùng nhựa loại trắng 20 lít để chứa nước ngọt cho chuyến đi. Tôi thấy rất nhiều thùng nhựa mới tinh dưới khoang, nhưng lại gần thì té ra đựng toàn dầu cặn cho máy ghe hết. Không có thùng nào dư để đựng nước uống. Tôi tá hỏa, kéo PhD ra khoang ghe coi lại cho rõ.
.
_ Chết mẹ, cái thằng Dao này, tất cả những thùng để đựng nước, nó lấy mua dầu hết, không còn một thùng nào đựng nước để uống ?
.
Lúc lấy ghe đi mua dầu một mình. Dao không biết những thùng ny lông trắng để làm gì, nó dùng mua dầu hết, vì bà bán dầu hạ giá dầu xuống, thấy nhiều thùng ny lông trống dụ nó mua dầu thêm, Dao đã làm tự tiện ngoài dự đoán của PhD là khi mọi người lên hết ghe, mới đi lấy dầu do PhD chỉ huy quyết định mọi chi tiết, nay làm đổi ngược hết chương trình.
.
Thùng ny lông đựng dầu rồi là xong, có đổ hết dầu ra cũng không đổ nước ngọt vào để uống được.
.
_ Thế thì tụi bay trước giờ đi sông để nước uống ở đâu?
.
PhD, chỉ tay vào một cái thùng ny lông cũ vàng, loại 20 lít. Như vậy là chỉ có 20 lít nước sông để uống cho nguyên chuyến vượt biển. Đâu có đủ. Tôi và PhD, lục ghe coi còn thùng trống nào sạch hy vọng có thể đựng nước để uống, không có thùng trống nào hết. Tôi và PhD nói chuyện với nhau. Nước uống là như vậy. Đồ ăn cũng không có gì hết, trừ mớ rau cỏ tôi đã quơ vội dưới chợ. PhD không dự trữ trước vì sợ tôi không dẫn Boy xuống được. Còn đồ ăn riêng của PhD và Dao cũng không có, đụng đâu mua đó, không có dự trữ, gạo, đồ khô cũng không có gì hết. Chỉ có vậy thôi vì chương trình xáo trộn, mất nhiều thời gian đón người hồi sáng. Bị Dao lấy ghe đi mất hồi trưa, đi lấy dầu bậy, đổ hết dầu vào thùng để chứa nước ngọt, bây giờ chắc chắn không có đủ nước uống cho chuyến đi nhiều ngày, không biết bao lâu.
.
Lúc này thì Dao lái ghe đi xuôi sông thật chậm, Boy ngồi phía sau nói chuyện với Dũng, mấy tên này đều cùng học Lycé Yersin với nhau hồi nhỏ. Tôi và PhD bàn tính tiếp trên đầu ghe. Tôi hỏi Dũng có đi theo không?. PhD trả lời: Không, ba nó còn học tập, nhà nó nhiều em, nó là anh lớn, nhưng lát nữa mình sẽ bắt nó, vì cần thêm người đi cho chắc ăn. Còn đồ nghề của tụi mình đâu?. PhD chi hướng xuống dưới đáy ghe: đã neo một bọc lớn dưới đó, khi cần thì kéo lên khi ra gần biển, sau khi qua khỏi Đại Ngãi nơi có đồn công an biên phòng cuối cùng trước khi ra biển.
.
_ Có cách gì mua đồ ăn, lấy thêm thùng đựng nước không? Nãy giờ rời bỏ chợ Cần Thơ rồi, giờ mua bán ở đâu. Giờ ra biển lúc thủy triều lên, tính giờ có kịp không ? ghe nổi quá, nãy giờ đi trên sông còn lắc nhồi, thì sao ra biển được, nhẹ qúa, nổi cao quá, sóng biển đánh lật thì sao? Bây giờ ngồi trong lòng ghe, đầu thuyền, tôi rờ cái ghe, rờ mọi thứ, bây giờ chạm thực tế, ngửi mùi dầu, chạm sự dơ bẩn trong ghe, không còn trên giấy vẽ, không còn binh chuyến đi trong tưởng tượng nữa mà thực tế chết sống rồi.
.
Ghe vẫn di chuyển xuôi sông sát bờ, những hàng dửa nước hai bên bờ, hàng dừa cao vút xen mái nhà hai bên, đẹp làm sao. Không có cái chính trị hiện thời thì đâu có phải ra đi làm gì, mà chỉ là chuyến du ngoạn sông đầy hứng thú với vẻ đẹp quê hương. Hai đứa nhìn hàng dừa xanh hai bên bờ, tự nhiên nghĩ ra là xuôi dòng sông chỉ còn có mua dừa là dễ nhất mà thôi, mua dừa để có nước uống, có trọng lượng sức nặng dằn ghe xuống cho đằm, lỡ có chìm ghe, thì cho dừa vô bao, nó vẫn nổi thành bè. Tiền mang theo dư rất nhiều bây giờ phải mua dừa, và sẽ ngừng thêm chỗ nào mua bán được thì mua đồ ăn, mua thùng đụng nước, mua được thêm cái gì thì cũng cứ mua.
.
.
PhD quay ra sau nói chuyện với Dũng để từ gỉã, lúc này Dũng đã đòi ghe ghé bờ cho lên, chỉ đi theo ghe một đoạn để từ giã và làm nhân chứng cho người nhà chúng tôi biết thôi. Như tính trước PhD sẽ xô đẩy Dũng rớt xuống khoang, Boy và tôi chụp trói lại, mang ra biển rồi tính sau, coi như bắt cóc đi theo. Không biết PhD thường thì rất yên lặng và mộc mạc, nay đóng kịch ra sao mà Dũng nhẩy một cái lên nóc ghe, chạy trên đầu tôi và Boy, ra đằng mũi ghe và nhẩy chạy lên bờ. Dũng chạy theo con đường đất theo chúng tôi, đưa tay vẫy, chung quanh vắng lặng không có ai. Dũng nhìn PhD vẫy tay, rồi nó móc cạp quần ra khẩu colt, đưa lên tay vẫy, ý hỏi PhD có cần không thì nó quăng lên. PhD lắc đầu vẫy tay lại không cần. Dũng ngừng lại, đứng nhìn chúng tôi đưa hai cánh tay với ngón tay chữ V victory lên trời…. Tôi nhìn lại, bóng Dũng nhỏ dần .. nhỏ dần. Dũng đã hẹn sẽ gặp lại sau, sẽ đi sau … và sau này, tôi cũng gặp lại Dũng về sau ở Glendale .
.
Bây giờ nhiều việc phải làm để sửa soạn biến cái ghe đi sông thành cái ghe vượt biển, không thể làm trước, giữa ban ngày, ai nhìn cũng sẽ biết, mà phải làm lúc nữa đêm khi gần ra cửa biển. Trong khoang ghe tôi đã thấy PhD chuẩn bị đầy đủ hết, gỗ vụn, ống nước, dây, nhiều dây, ống sắt, đồ nghề, cưa khoan búa, nói chung nhìn vào như cái ghe đang được sửa chữa không có gì lạ. Còn đồ chơi thứ dữ, ai nhìn thấy là bị lộ ngay thì được bọc trong gói kín nước, cột dưới đáy ghe, nếu bị lộ là cắt dây cho chìm luôn dưới đáy sông cho không có tang chứng.
.
Ghe chạy đuợc chừng một tiếng xuôi giòng Hậu Giang ra biển, thì máy nổ lụp bụp hung hắng ít tiếng rồi ngưng hẳn, khói trắng tỏa ra dưới hầm ghe. Giọng PhD hoảng hốt:
.
_ Cái gì vậy? chạy ra sau lấy tay lái từ Dao, lo sang số máy mấy cái, không hiệu qủa, máy không nổ lại.
.
Ghe vẫn còn trớn, PhD lái đưa ghe qua bờ phía bên cồn, tắp vô đám dừa nước bên bờ … Hồi nãy, tôi đã nhìn kỹ cái máy tầu Yanmar mới tinh, sơn mầu xanh lá cây đậm. Tôi và Boy nhìn nhau không nói gì, nãy giờ quá nhiều ngạc nhiên từ sáng đến giờ. Chỉ có PhD một mình làm ra cái ghe này, binh nguyên chuyến đi trốn, lo nguyên pạc ti lạ, lên xuống dòng sông này nhiều lần dò đường, dò sông nước dò công an. Dao cũng đã xuống đây được một tháng, quen ghe, quen máy, chỉ có tôi và Boy, rời SG mới chừng 10 tiếng, lên ghe chưa nóng đít … giờ máy ngừng nổ, cái máy mới tinh, cắt chỉ, chung quanh mấy chục can dầu, nguyên thùng dầu xe GMC nằm chình ình dưới khoang nghe … không nưóc uống, không đồ ăn … máy ghe không thèm chạy nữa … trời vẫn còn mới qua trưa còn đầy nắng sáng … chung quanh thật im lặng, sông nước bềnh bồng … phải làm gì đây?.
.
.
.
.
từ mô hình bằng gỗ balsa nhỏ xíu này, phải làm từng vì kèo dài, nhầc lên khỏi khuôn là gẫy vì dính keo vào mặt dán, cho tới tân trang cái ghe đi sông để vượt biển, PhD có lòng kiên nhẫn, tỉ mỉ và tay chân rất là khéo léo, và dĩ nhiên là lồng theo một đam mê trong đó.
.
.
hết bài thứ năm, coi tiếp bài thứ sáu : mua dừa ven sông.
.
.
by duongtiden 8/09
.
No comments:
Post a Comment