Giờ này người bạn đang trong chăn êm nệm ấm với vợ, trong căn nhà với con, một giờ sáng ngày thứ bẩy, không lẽ lại rung chuông điện thoại làm phiền, như vậy là qúa lắm rồi, sau một tuần làm việc mệt mỏi, giờ này người bạn thân mới ngủ nghỉ ngơi, không lẽ dựng anh ta dậy, mà chưa chắc đã nhắc phone.
_ Cưng nói gì lớn lên đi chứ, hay khóc lớn lên cho đã, anh không nghe thấy gì hết ..
Thắng nói giọng thành khẩn qua cái cell cầm tay phải. Bên kia vài tiếng nấc nhỏ, cảm thấy yên tâm hơn. Không biết An đã uống thuốc tự tử chưa ? chưa uống, hay đã uống rồi mới gọi phone. Hay gọi 911 số cấp cứu, mà không được, đâu biết địa chỉ của An số nhà như thế nào, chỉ biết thành phố. Không gọi 911 được … biết một người đang muốn chết, không lẽ không làm gì.
_ Cứ khóc lớn đi cưng, lái xe đến anh, chỉ nửa tiếng thôi, anh sẽ an ủi làm cho em ấm lại .. đừng yên lặng, làm anh sợ.
Thắng tiếp tục kéo dài thời gian, rồi quyết định, phải gọi cho người bạn, anh có lý do chính yếu của mình. Thôi kệ nó, làm phiền một người bạn thân vì mạng sống một người thân khác mà cả hai đều biết nhau, là chuyện đáng làm. Nhỡ Trai, tên người bạn, không nhắc phone thì sao ? , thôi kệ, để lại nhắn tin trong máy, cũng là một bằng chứng.
Thắng vẫn chưa nghĩ ra được phải làm sao bây giờ, cái tình người không cho phép im lặng, người lạ mà muốn tự tử mình còn phải có bổn phận giúp họ thoát, nữa nói chi là An. Bây gìờ không cách nào đến được, lỡ có chuyện gì đằng sau, thì tự mình làm hại mình. Mà không biết chuyện gì đang xẩy ra, lần đầu tiên mới thấy, làm sao đây là chuyện có thật được, lỡ khóc lóc giả bộ mà mình tin là tự trúng bẫy. Thắng vừa nói theo tiếp những lời an ủi trên cell tới An, vừa nghĩ ngợi thiệt nhanh. Nếu để chuyện gì xẩy ra, người đàn bà này chết đi thì sẽ hối hận lắm vì không giúp người với nhau.
Lẩm bẩm, mà mình đâu có trách nhiệm gì trong này, tại sao không gọi ai lại gọi mình ???
Thắng tiếp tục năn nỉ :
_ Cưng chỉ cần quấn áo lạnh ra xe, lái lên anh, chỉ chút là tới, anh nấu đồ nóng cho em ăn, sưởi cho em ấm.
_ Không nhà anh lạnh lắm.
_ Đúng rồi, nhà anh to chỉ một mình anh ngủ, chỉ cần phòng anh ngủ cần ấm thôi, anh đâu cần để cà nhà nóng không dung đến, trong phòng anh cũng 65 độ, tối ngủ đắp mền, nóng anh đâu ngủ được. Em đến thì anh vặn sưởi lên, muốn ấm bao nhiêu cũng được.
Thắng không cách nào hơn, phải gọi cho Trai, không nhắc phone, thì sẽ gọi 911, mình sẽ tự đến nơi An ở, tới nơi rồi gọi 911 cấp cứu lần nữa, rồi cho địa chỉ, đợi cảnh sát police đến, chứ không gõ cửa vào, như vậy hy vọng cứu được mạng người và tự cứu mình nữa.
Rút sợi giây điện thoại đang gắn vào laptop vì đang dùng net ra. Thắng nhẹ nhàng nhấc cái cordless phone, bấm số của Trai, cố không cho An nghe bên kia cái cell biết là đang gọi cho ai khác.
_ Em tìm chút nước uống, lau mặt bằng nước lạnh đi, ngồi thở ra vào nhe nhẹ , hơi thở thật dài, chắc óc em thiếu không khí nên nghĩ bậy … nói cho anh biết lý do gì mà em muốn go away, đi thật xa …
Thắng câu giờ …
Tiếng phone bắt đầu vang lên ở nơi đâu đó trong nửa đêm về sáng .. hai tiếng … ba tiếng, bốn tiếng .. vẫn không thấy cái máy trả lởi tự động vang lên như những lấn trước .. 6 tiếng phone rung … bẩy tiếng ..
_ Cưng làm ơn nói cho anh biết chuyện gì xẩy ra với em mà muốn go away vậy, vừa bị mất việc phải không ? có ai hãm hiếp em không … hay mất hết tiền bạc rồi … hay bị ai phụ tình phải không ….
Thắng cố gắng nghe từng tiếng khóc , tiếng động từ đầu bên kia xa vắng, anh không có thời giờ biết cảm xúc của mình lúc này ra sau nữa, survival skills, những kinh nghiệm, tài thoát sống của anh nhẩy vào ứng dụng như máy ..
Chuông điện thoại ngừng reo, có người nhắc:
_ Hello !!! , giọng khó chịu.
Thắng ép sát cái cell vào mặt cố tình chận cái lỗ thu âm, nhận ra giọng bạn, nói thì thào qua cái phone tay bên trái.
_ Thắng đây, có chuyện chết sống nhe, ông tỉnh lên chút nghe tôi nói nè, đang xài hai phone cùng lúc, ông nói nho nhỏ nhe ..
Qua cái cell, lại nài nỉ An:
_Em phải nói cho anh biết chuyện gì chứ, tự nhiên anh không hiểu gì cả, có khối người muốn được may mắn như em mà không được tại sao em lại nghĩ bậy vậy.
Nói nhỏ qua phone:
_ Trai, An tự nhiên lần đầu tiên hắn gọi lại đòi tự tử, ông làm phước lắng nghe dùm, và làm chứng, chắc tôi phải đến, nhưng mà lỡ tôi đến cứu mà hắn ngỏm ngay đó thì tôi coi như cũng tiêu … mà không cứu hắn thì sau này bị cắn rứt hối hận chịu gì nổi.
Thắng nói thật nhanh.
Bên kia An vang lên:
_ Anh còn coi tử vi không?
_ Thỉnh thoảng có coi cho vui.
Thắng cảm thấy có chút hy vọng đánh lảng qua chuyện khác.
_ Cưng hỏi làm gì, anh không tin lắm, lúc lấy vợ anh không hề coi, không hề so tuổi, chọn ngày tháng, hay làm gì hết. Lấy là lấy, không tin tử vi, coi cho vui thôi.
_ Hay để anh gọi cho anh Trai, nhờ qua đón em về nhà anh nhe.
Thắng hy vọng bên đầu dây kia, Trai nghe và hiểu ý mình. Nhưng chỉ thấy yên lặng. Hỏi nhỏ:
_ Ông còn đó không ?
_ Còn
Giọng Trai chỉ có vậy
Thắng lại vòng trở về câu chuyện ban đầu từ nãy giờ với An, để Trai có thể hiểu đầu đưôi câu chuyện để Thắng còn vấn kế, nhờ Trai giúp ý kiến.
_ Tại sao em muốn coi tử vi, bộ muốn coi có gì đáng sống không hả. Coi tử vi ai cũng nói tốt, có ai nói xấu cho mình nghe đâu, nói xấu ai trả tiền. Mà nếu số qúa xấu thì coi làm chi cho mệt. Số em tới giờ có gì xấu đâu, từ VN đi máy bay qua Pháp nè, rồi đi qua Mỹ sống nè, hai quốc tịch, sướng và may mắn qúa trời rồi. Nhiều người ở VN muốn mà không được.
Không thấy An khóc lớn nữa, mà chỉ sụt xùi.
_ Em còn sướng hơn anh nữa mà giờ muốn gì nữa, thi rớt hả, hay bị mất việc, hay bị ai lửa hết tiền bạc, lừa hết tình … đưá nào nó hãm hiếp em hả.
Thắng cố tình khai thác ra câu chuyện quái dị mà nguy hiểm, có người muốn chết này, cho đầu kia, Trai đang cầm máy nghe khỏi buồn ngủ gục…. mà từ trước tới giờ đâu có chuyện gì xẩy ra như vầy đâu, An chỉ đòi chết mà không nói tại sao.
Thì thầm nhỏ:
_ Trai còn đó không, ráng chút nhe, kệ nó, cứu mạng người làm phước mà.
_ Em lái xe qua anh đi, anh không thể nào nhờ anh Trai được, tội nghiệp nửa đêm về sáng, người ta có gia đình mà. Qua anh đi. Anh không đến em được đâu. Đến đó mà em lăn đùng ra chết, thì coi như xong, ai làm chứng cho anh đây.
_ Nhà anh lạnh lắm..
_ Nói vậy mà nói được à, thì mở sưởi lên, anh sẽ ôm cho em ấm, anh tắm nước nóng, đấm bóp cho em, nấu cháo cho em ăn, ru em ngủ nè, rồi lấy số tử vi cho em. Mà em biết giờ sinh không? biết mới lấy được.
_ Coi tử vi cho em nhe
_ Em cần coi cái gì, chứ chung chung thì lâu lắm
_ Coi học hành, tiền bạc
_ Em bao nhiêu tuổi rồi
_ 37 sắp 38
_ Như vậy già rồi, ai ra trường kỹ sư 22 tuổi, đi làm mười lăm năm, nay mất việc, chỉ có đi bán phở hay làm móng tay … em già rồi coi chuyện học hành chi cho mắc công … gìờ mà coi tiền bạc nữa thì cũng như không, trước giờ đâu bao giờ em túng tiền đâu … còn nhiều tiền mà.
An yên lặng, Thắng cố tình diễu một chút, kéo dài câu chuyện cho Trai nghe luôn để hiểu chuyện
_ Coi tình cảm phải không, chừng nào lấy chồng à, em lấy thằng nào thì cũng phải vài năm sau mới biết nó có đàng hoàng không, còn nó đóng kịch làm sao biết được, lúc đó có con rồi là đời tàn. Với lại đứa nào nó thấy em từng bỏ chồng thoải mái, nó cũng sợ, sợ em cũng bỏ nó nhẹ nhàng không lý do, nên tụi nó chỉ chơi để fuck em thôi, chứ lấy thì còn khua, chắc vậy mà hôm nay muốn tự tử phải không.
An im lặng.
Thắng kể cho rõ:
_ Thôi kệ, mai mà em chết queo thì anh ân hận lắm, vì ai lạ mà muốn tự tử thì anh cũng phải giúp tới cùng thôi, đó là tình cảm con người giữa con người. Bây giờ anh sẽ đến, em đừng làm gì bậy nghe không, đừng có hại anh, linh tính cho anh biết, thì anh không vào đâu. Giờ trời lạnh, đang đóng nước đá, sương mù mờ mịt, anh đi cũng có thể bị đụng xe chết đó. Còn em thật sự muốn chết thì em gọi cho gia đình em biết luôn nhe.
Quay qua Trai:
_ Có nên đến không ? có chuyện gì xẩy ra là phiền tui lắm đó ….
_ Không sao, có tui làm chứng, có record của phone làm chứng … chắc hắn thất tình ai đó.
Nghe Trai, Thắng than nhỏ:
_ Damn , tại sao lại là tui. .. why me.
Thắng lại tìm cách cho An phải nói cho rõ ra:
_ Cưng nói lớn chút nữa đi, cái gì làm cho em không muốn sống nữa, tiền còn, không có gì hết, anh dẫn em đi chơi, đi về VN chơi cho hết tiền, tha hồ, rồi qua đây chết cũng được, giờ chết bỏ cho ai xài tiền. Cái gì làm cho em muốn chết nói cho rõ ra, phải nói ra, đâu có gì mà qúa kinh khủng trên cõi đời này vậy … hồi xưa em từng đi vượt biển, đi tới đi lui, đạn bắn, người chết đầy ra đó, rồi thoải mái đi máy bay qua Pháp, anh mang em qua đây thoải mái, phây phả, em chưa một ngày khổ cực, giờ đòi chết, sao mà nhu nhược thế.
Thắng đổi chiến thuật, cằn nhằn, cho An bắt đầu tranh luận, nhưng An vẫn khóc thút thít bên đầu giây không nói gì.
_ Anh sửa soạn đi qua đây, anh phải thay quần áo, hơn nửa đêm lâu rồi anh đã vào giường, chờ nhe, phải hơn tiếng mới tới nổi. Cần gì gọi ngay nhe.
Thắng quay qua nói chuyện với Trai:
_ Nãy giờ ông nghe thấy rồi đó, tôi tìm đủ cách vặn qua lại mà hắn vẫn không chịu nói gì, từ đó tới giờ, hắn chưa có đùa kiểu này bao giờ. Bây giờ mà ai bầy cho hắn trò này thì qủa thật là qúa thâm. Tôi đâu có gì để phải còn dính vào đây đâu. Mà lương tâm mình thì không cho phép làm lơ, mà dây vô thì không có gì ngu ngốc hơn trên đời này nữa. Thiệt tình không biết có ai nhỏ cho tui giọt nước mắt, thiệt là cái số rệp, cái chuyện chó đẻ.
Thắng thấy chua xót cho mình lắm, nói tiếp:
_ Ông nhớ những gì tui nói nhe, bây giờ tui phải đi, mai ông gọi check tui một cái, có gì ngay bây giờ xẩy ra, thì chắc tui lại gọi ông, sao mà hắn may mắn thiệt, ông thức dậy, nhấc phôn, số con người có phước.
Trai yên lặng hồi lâu, rồi nói nhỏ:
_ Cứ đi đi, chắc hắn thất tình, quê và mắc cở nên không dám nói cho ông thôi. Mình đâu có thể yên lặng không làm gì, đâu được … ừ, mà không cũng được, ông đâu còn phải dính vào, hắn tự gây ra tất cả mà. Chưa bị thù hằn là may lắm rồi… Nhưng mạng người, mình cũng không lơ đưoc, thôi chúc may mắn, good luck nhe. Không sao đâu … mẹ coi chừng bị say rượu đụng xe nhe, tối khua thứ sáu đó.
Thắng lẩm bẩm:
_ Mẹ, qua sáng thứ bẩy lâu rồi, cám ơn ông nhiều, tui lại làm phiền ông sau, thôi ông làm ơn để đức lại cho con nhe.
Thắng chụp vội quần áo, hà hơi qua tay coi khuya mồm đã thối chưa, vì thường tới ba bốn giờ sáng mới ngủ, chưa tới giờ đánh răng, súc miệng đánh răng vội, mới hớt tóc, chưa tắm nữa, kệ, không kịp, bỏ vội đồ cạo râu vào túi, rờ cằm thấy nhám nhiều, mai cạo, lấy xà bông cạo lông chân của An bôi cạo râu.
Mở cửa nhà ra ngoài trời lạnh toát, hạ sưởi xuống, nhìn gian nhà tối mò lạnh căm, xanh rì những chậu hoa quỳnh để đầy bàn ăn trong bếp.
_ Shit,
Nhìn cái kiếng xe trước đầy sương mù mờ trắng, mà không phải sương mù, mà một lớp đá mỏng, thiệt là chó má, thầm nghĩ, anh lui cui kéo ra cái đồ cạo nước đá trên kính xe, đeo găng tay vào cạo đá mỏng, nhầc lên được hai cái quạt nước cao su đang dính chặt vào mặt kiếng. Mở máy xe, vặn sưởi lên, thổi vào kiếng cho tan hơi sương, chỉ cạo đá vội hai cái vòng tròn đủ để nhìn thấy đường lái xe. lại nhớ gần nửa tiếng đường tốc hành mới tới nơi. Thắng lại quay vào nhà cầm theo chai nước uống.
Bước ra lẩn nữa, nhìn hai bánh xe trước, nhìn kỹ cái đường lái xe ra khỏi nhà, nhựa đen bóng lóang. Lẩm bẩm:
_ Shit, mặt đường đóng nước đá mỏng, đen bóng loáng, black ice, phải thất cẩn thận.
Bước vào xe, cài giây belt an toàn, quay đầu xe ra khỏi vườn, Thắng quệt nhẹ lên mặt, ứa nước mắt:
_ …. Đâu có ai đối xử cho mình như vầy đâu, đời chó má … phải cẩn thận, chưa thấy ai chết mà mình có thể chết trước vì lật xe, chết vì say rượu đụng. Nhớ câu thằng bạn chế nhạo: mày đừng làm chuyện thừa, rồi chính mình cho nó mượn tiền, làm chuyện ruồi bu, đòi tiền, bị nó chửi … chỉ cầu xin có người làm cho mình chỉ dược nửa cái sáng nay mình đang làm đây …
Hình như, có tiếng bánh xe nghiến lớp nước đá mỏng đen loáng trên đường, mấy cái vỏ bánh xe mòn lắm rồi …..
Chiếc điện thoại cell lại reo lên …. Khó khăn lắm, vừa lái xe, vừa mò tìm ra nó trong mấy túi áo lạnh, bị cái sợi dây đai an toàn siết chặt, mãi mới kéo ra được cái cell phone.
Bên kia đầu sóng, ai nữa, gìờ này:
_ Anh Thắng, anh không đến hả.
_ Anh trên đường đi rồi, phải cần thời giờ mặc quần áo, cạo đá đông kiếng xe, trời sương mù và đường có đá lạnh, nguy hiểm, hy vọng nửa tiếng mới đến được. Anh đến trước của sẽ gọi phone.
Nhìn ánh đèn đỏ, trời mù sương, không bóng xe, cũng không nhìn xa hơn được chục thước. Vẫn như vậy, đối với An, đời sống chỉ có một chiều, phần mình thôi, không hề nghĩ gì hơn chuyện của người khác, chỉ cần chuyện của minh, không biết chuyện ai khác, có lẽ mình phải bắt chước như vậy mới có lợi.
Lúc ra đến đầu lên dường freeway, đường tốc hành, Thắng quyết định không lên đi cho nhanh, mà sẽ đi đường trong, đến gần trung tâm thành phố, mới đổ xuống đường tốc hành đi nốt đoạn sau. Nghĩ thấm: mình không cần vội vã lên đường freeway, đi nhanh chi cho dễ xẩy ra tai nạn, có đến trễ cũng chẳng sao, An có lăn quay ra chết thì cũng là số, chuyện đó không lẽ làm mình vội vã, thí chính mình dễ bị đụng xe, lật xe chết trước. Đường chính cũng là highway trong phố, gần hai giờ sáng, không có nhiều xe, đèn xanh liên tục nên cũng đi 40 mile là 60 cây số giờ, cũng nhanh. Đổ xuống đường cao tốc số 5, từ trên cầu băng qua giòng sông Willamette, Thắng bắt đầu tăng tốc độ trên trăm cây số giờ, nhập vào đường 5, quanh co những khúc lên xuống, nhớ lại những đêm dài lặn lội đi xuyên đêm trên đường 15, từ Little Saigon đi xuyên đêm tối chủ nhật về giải trường sơn Colorado, đến nhà ngủ được tiếng là đi làm sáng thứ hai … những đêm tối mịt mờ sương gió, lạnh ngắt trong nửa đêm về sáng.. sáng nay, nghĩ mà tủi thân, có ai nữa đêm về sáng lao đến với mình khi mình cần hay không … chắc là không .. chưa bao giờ xẩy ra, và sẽ không xẩy ra ..
Cuối cùng cũng vào được chỗ đậu xe, ngay bên cạnh xe An, vất vả, đi lộn một khúc, vì đêm tối đầy sương mù, chưa bao giờ đến vào tối, nên nhìn góc đường không ra, lên đồi quanh co hàng cây thông khuất bảng tên đưòng, mù sương, không nhận ra được cảnh vật chung quanh.
Uống ngụm mước mang theo, Thắng cởi găng tay, xoa mặt cho tỉnh, hít thở vài hơi thật dài, coi linh tính ra sao … bấm số cho An, coi còn sống không, rồi nói nhỏ;
_ Anh đến rồi, sẽ lên thang, em đợi mở cửa, anh không muốn gây tiếng động làm phiền hàng xóm.
Thắng là chồng cũ, An ly dị anh vài năm trước, chuyện bất ngờ, không hề đoán ra trước. Một hôm An cần nói chuyện quan trọng: Em không yêu anh nữa, cho anh biết lý do, không nói được, như vậy anh cũng không cần sống chung với ai mà không yêu anh, ba tháng nữa, nếu em thay đổi, coi như không có chuyện gì hết, không thay đổi thì ly dỵ, anh không thích làm chồng một người không yêu anh. Ba tháng sau Thắng làm giấy tờ ly dị. Giản dị như vậy, không buồn, không đau thương gì hết, mà chỉ là bực mình, bực mình vì phiền phức bị mất một khoảng dài thời gian trong đời, không lấy lại được.
Nay thì tự nhiên, hơn nửa đêm chồng cũ đến nơi ở vợ cũ, vợ cũ lăn ra chết, có chuyện gì xẩy ra, ngoài chuyện chồng cũ tìm đế giết vợ cũ. Thắng nghĩ mà vửa thấy nó hề, vừa thấy khó chịu đôi chút cho cái thân mình. Thắng gõ cữa một tiếng nhẹ. Bên trong cửa mở ra. An hiện ra lờ mở trong vùng tối, giầy dép, túi xách vừt đầy sàn, phải nhìn kỹ mới đạt được chân xuống đi vào .
Tiếng cell phone của Thắng vang lên có người gọi, không biết trưa hay chiều:
_ Trai đây, Ok chứ.
_ Đợi chút, đang nằm chung trong giường đây.
Thắng, chui ra khỏi chăn, qúa nóng, hai cái mền lông ngỗng, thêm cái mền thường nữa, đúng là hai mền lông ngỗng mình mua , bây giờ mơí biết nó qúa tốt và nhẹ nữa, An mang theo lúc đi vì thấy mới tinh, chưa xài, nên lấy theo. Cà đêm tới lúc này đã gấn trưa, nửa tỉnh nửa ngủ.. chui ra, hai chân thấy lạnh hai chân vì chỉ có cái quần lót ngắn. Thắng không mặc quần dài ngủ trong giường đưọc. Chui ra, quấn chăn trong salon để An không nghe câu chuyện với Trai.
_ Ừa, coi như an toàn rồi, đúng như vậy, tình cảm vớ vẩn, hắn không bao giờ lớn được, như con nít, tui nói chuyện cả đêm, chắc hắn không đủ trí óc được phát triển đúng với tuổi để biết suy nghĩ hay hiểu, chút nữa tui về, ai có phần số người đó, tui chỉ làm được như vậy … nghe chuyện không nằm trong thế giới của mình, cùng level nhận thức của mình, tui thấy bị thiệt hại theo.
Trai cười:
_ Thôi vậy đủ rồi, mai chủ nhật, trưa ông đi với tui một chút, ra ngoài, thay đổi ..
_ Ừa, bây giờ không tiện nói chuyện này, tôi nói với ông sau.
Thắng, lại chui vào giường, sáng đã bò dậy, đánh răng, cạo râu, giờ ngủ lại chút. An ngồi dậy, gọi điện thoại cho ông anh lớn ở Colorado nói chuyện, lúc đêm nói chuyện, Thắng yêu cầu An ngày mai, gọi cho những người thân nói chuyện và cho biết muốn tự tử, để gia đình họ lo cho nhau. An nói phone bên cạnh, Thắng có thể nghe loáng thoáng mọi thứ, An bắt đầu khóc dấm dứt, nhưng không chịu nói sự thực là thất tình muốn chết. Phải cầu cứu đến anh. một chút, sợ Thắng nghe, An đồi qua nói tiếng Pháp với ông anh. Lúc đến hồi đêm, coi An đã tự tử chưa, Thắng đã hỏi thẳng, nếu không nói chuyện gì đang xẩy ra, anh sẽ đi về, thì ra chuyện tình vớ vẩn. Thắng đã cười chế diễu:
_ Cái thằng mẽo đó, nó mà hay em chết vì nó, chắc nó hãnh diện lắm và đi khoe rầm với bạn bè, trơì ơi, có con Chinese mê tao tới độ nó chết vì không có tao … he he … chắc thằng này đẹp trai lắm hả cưng.
_ Không có đẹp trai, hồi đó lúc mới ra khỏi nhà sáu tháng, em đã gọi cho chị Hoàng nói là em muốn chết, vì cô độc qúa chứ không phải bồ bịch, chuyện này buồn chút, kéo theo cái vắng lặng đơn độc mấy năm nay nên em đôi khi chỉ muốn go away .. cho dễ dàng thôi, khỏi bận tâm hư xe, khỏi bận tâm tuyết đá đi làm.
Thắng cười cười:
_ He He, vậy anh là cái gì dã man lắm phải không? Có người thà chết chứ không chịu sống với anh, giờ muốn chết thì không gọi ai khác, mà chỉ gọi anh. Anh nghĩ em vẫn là người nói láo, anh cũng không cần phải biết, anh đủ suy nghĩ. Em đã tưởng là ngoài anh ra, còn nhiều thằng sẽ sẵn sàng hầu hạ em hơn nữa vì em đẹp hấp dẫn, ai dè hổng cẳng, gặp toàn dân chơi, thì thôi, đời mà. Thường thì người ta suy nghĩ kỹ trước khi làm, mà thôi, em luôn có số may mắn mà, đời còn dài chết chi uổng. mà lúc đó sao hổng cho anh biết là buồn quá, em muốn chết vì buồn … bậy vậy.
An khóc nho nhỏ:
_ Lúc đó, em đã có nói với anh, em muốn về lại, mà anh nói không.
Thắng cười, cố nhớ lại:
_ Mới ly dị có sáu tháng, mà em ở thêm ba bốn tháng, anh phải mời đi em mới đi mà, làm sau mới lạnh lung bỏ anh không thèm nói lý do, chuyện ăn đời ở kiếp em coi như dỡn, mà lại đòi về, mà nói lúc nào vậy, nói kiểu nào mà anh không nhớ gì vậy. Có điều, em đã lạnh lùng gọi anh lại, từ tốn nói không yêu anh một ngày nào đó, rất lạnh lung kiểu lạnh máu, trước đó, vợ chồng sống với nhau mười mấy nằm trời em lại vừa quên sinh nhật anh tỉnh bơ, tháng sau nói không yêu anh, cái đó gọi là cold blood, em dư máu lạnh, tính toán từ trước vì em yêu thằng nào đó, hay có thằng nào nó dụ, nên em chỉ muốn thoát ra khỏi anh … vì tương lai rực rỡ hơn, sau đó chắc nó chơi xong nó không đi xa hơn, vì nó cũng sợ cái chuyện em bỏ chồng dễ như vậy … sau đó thì em muốn về lại với anh. Đâu giản dị vậy cưng, khi đi, em dư thừa lạnh lùng nói ra, muốn về, em phải xin lỗi, xin tha thứ hành động phản bội đó, rồi mới nói chuyện làm lành trở lại, em cứ tự tin như em ban phước lành cho anh vậy, nghe tin em muốn về là anh sẽ mừng rỡ qùy xuống năn nỉ hả em. Nhớ lại con, anh đã từng nói, tình yêu không có thì thôi, phải tự nhiên xẩy ra chứ anh không ăn xin tình yêu ai bao giờ. Chắc có lẽ lúc em nói, nhanh quá, hay ấp úng nói nhanh vì em mắc cở … em muốn về .. hi hi nếu anh lỡ có nghe, chắc cười ruồi trong bụng thôi, một ngày đẹp trời nào đó em lại có chuyện muốn nói, em không yêu anh nữa, thêm lần nữa. Yêu với không yêu đâu có tiện lợi như mưa gió và nắng, cứ mặc áo vào và cởi áo ra đâu em. Cái hành động em phản bội người, muốn trở lại, em phải theo đúng thủ tục như khi em ra lời phản bội, bắt đầu tiếp sau hành động phản bội, là phải xin lỗi, xin tha thứ, sau đó hứa không bao giờ tái phạm, may ra lúc đó anh mới suy nghĩ một chút … không biết em có hiểu những lời anh nói không, anh không tin em đủ nhận thức đâu.
Thắng nói một hơi dài, chắc cũng chẳng thấm vào óc An, mà có những lần quá nóng, Thắng vẫn thường nghĩ An bị retard, hay là không phát triển trí khôn đúng tuổi. Chờ cho An thấm, Thắng tiếp:
_ Chứ em nói, em về lại nhà nhe anh Thắng, anh mừng quá, lúc đó em lại lạnh lung dỡn: nói chơi thôi, ở đó mà anh ham… he he, anh già rồi em ơi, ngu một lần thôi, chứ ngu nữa thì anh sẽ cố ngu nhưng không được đâu. Chuyện vợ chồng mình, lấy nhau bên Mỹ, giơ tay thề lúc trao nhẫn trước mặt ông quan tòa là ở với nhau, lo cho nhau khi nghèo khổ, bệnh tật ốm đau … trước mặt hai người nhân chứng, gìờ thì em ở Mỹ lâu, nói tiếng Mỹ rành rồi, biết lái xe, dư tiền xài … thi em không yêu anh nữa, nhưng nửa đêm sợ chết thì vẫn gọi anh đến, anh là cái thằng mà em đã phản bội đó, chẳng qua anh đến vì tình người thôi … em còn mấy bà chị ông anh, nhớ gọi cho họ báo tin em muốn chết, để họ giúp đỡ nhe, cái tình người của anh chắc nó nhạt hơn cái tình máu mủ của gia đình em đó. Anh nói nhiều chắc em mỏi hai tai, tai này qua tai kia chả hiểu gì đâu … anh về rùi, em nghỉ lại những gí anh nói nhe.
Lúc tỉnh. Lúc mơ, Thắng và An cứ ôm nhau ngủ gà gật, lúc An nhớ chuyện gì đó, thì lại rấm rức khóc, Thắng thì ôm ngang người An, luồn hai tay vào trong xoa ngực An, mân mê hai cái đầu vú, lúc ngủ lúc không, vẫn cái mùi da thịt quen thuộc, lâu lâu anh lại đạp mấy cái mền lông ngỗng ra vì nóng quá.
_ Nhớ nhe, em chết gì thì chết, chết cho cái thằng nó hông muốn chơi với em nữa, anh thấy nhục quá, em bỏ anh nè, anh đâu có muốn chết đâu. Thôi c’ est la vie, bắt đầu cuộc sống mới. Lúc em bỏ anh, anh chỉ thấy bực mình vì bao nhiêu chuyện phải giải quyết mất thời giờ, và mất hết thời gian tuổi thanh xuân của anh, hi hi, em biết, anh mà nuôi con chó, mười năm, mười lăm năm, nó sẽ chết già trong tay anh, nó không bao giờ bỏ anh. Hay anh có đứa con, hai chục năm sau, con và cha, cha và con vẫn là cha con thương yêu với nhau … he he, nó thấy em không hạp, không đủ điều kiện làm vợ nó, đẹp là một chuyện, nó chơi em xong là đủ rồi, còn lấy vợ lấy chồng nó còn nhắm tính tình em, nhắm công ăn việc làm, tiền bạc và lợi lộc từ em .. và nó nhớ là em cũng từng bỏ chồng nữa, chơi và lấy là hai cái khác nhau, lấy anh rồi mười mấy năm em còn bỏ cái bịch, bye, giản dị mà, thì bây giờ tới phiên em, em lại coi như chuyện trời đánh, chỉ muốn chết .. hi hi .. em tự làm ra mà, you ask for it …
Lúc tỉnh, lúc mơ, lúc ngủ, câu chuyện hai người dưới hai cái chăn lông ngỗng, cứ như vậy mà tới chiều tối ngày hôm sau, xen lẫn với những lúc mò dậy ăn uống.
Trước khi về, Thắng kết luận.
_ Dính vô em, hôm qua tới nay, anh cũng bị thiệt hại lây, anh cũng xuống tinh thần, chẳng vui gì, anh cũng có những chuyện buồn, có khi xuống thấp của anh, lúc đó anh phải tự làm người bạn, tự đưa mình lên cao lại, lấy lại tinh thần, nhưng anh không tự dối, tự lường gạt mình, chính mình không biết rõ mình là cái gì, ra sao, thì đó là thiệt hại lớn, sống trong mộng. Chuyện gì không tốt xẩy ra cho em thì anh buồn lắm, vậy thôi, nhưng anh không có trách nhiệm trong đó, trách nhiệm đó là của em.
Tối thứ bẩy, một ngày trong tuần, như vậy đó. Thắng lái xe trong đêm tối trở về, đổ đường cao tốc số 5, vào đường nhỏ, lầm lũi lái xe trong đêm, chầm chập qua các ngã dường không nhanh không chậm, đúng y bong tốc độ cho phép … đi hoài, cuộc đời là những đoạn đường, đầy đèn xanh đèn đỏ, lên xuống do ai đó kiểm soát chứ không phải mình. Thôi sắp hết một ngày cuối tuần. Đêm về gọi điện thoại cho Trai, nói chuyện đời … đời chó má. Câu chuyện đã nói ra cho An, hy vọng cô bé gìa này có chút trí óc để hiểu. Anh thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.
_ Mai Trai qua lúc nào.
_ Trưa nhe, đi kiếm cái gì ăn, 11 rưỡi.
.
Ra ngoài bếp lẩy nước uống, thức dậy rất trễ, còn nửa tiếng hơn thì Trai mới tới. Thấy ba bốn con gà ngoài vườn đang bới mấy gốc tre kiếm ăn, mấy con thật mập, trống mái có đủ. Tối qua làm Blog tới ba bốn gìò sáng, cứ nửa đêm về sáng, là rất yên lặng, ý nghĩ cứ tuôn ra, không ai làm phiền kể cả tiếng động, chỉ có tiếng gió thôi.
Tiếng đập cửa, chắc Trai đến.
_ Anh Thắng nuôi gà à.
_ Không, chắc gà hàng xóm phía sau nhà, chỗ không có hàng rào, tụi nó đi qua, thấy lâu rồi, mập ghê, Trai qua sớm hơn nửa tiếng nhe, chờ đó, uống gì không.
Trai lái xe vể khu đưòng chính, có nhiều tiệm VN.
_ Đi ăn bún bò Huế nhe.
_ Sao lại đi đưòng này
_ Không, có mấy tiệm mới rồi ông ơi, tiệm chỗ này cũng chưa phải, tiệm này cho thằng bếp nghỉ, nó đi kiếm người chung mở chỗ khác đẹp hơn , đông hơn, bên đường 82, đầu trên.
Trai bắt đầu tiếp câu chuyện tên mở tiệm tầu hũ lại sau khi kể từ hôm trước:
_ Hôm nay chở anh Thăng tới coi cho vui, đưa cho nó coi mấy mẫu vẽ, đã lên google coi hình chỗ đó, lấy không ảnh xuống, làm free hơn mấy tiếng rồi, coi luật khu vực chỗ đó, zoning rồi, bây giờ nó bằng lòng thì ký giao kèo làm tiếp. Mà lấy nó bao nhiêu tiền đây.
_ Đúng rồi, tui thường nói trước là cho không vài tiếng đồng nói chuyện miễn phí, sau đó thi ký giấy tờ rõ ràng mới làm, chuyện mình lảm là chuyện giấy tờ, sáng tác, làm xong họ không xây thì mình cũng đã xong phần công của mình rồi. Mình chỉ lấy giá 75% giá của tụi Mỹ làm thôi.
Trai kể chuyện, tiệm của người VN, sản xuất đậu hũ, giao mối siêu thị, sản xuất xôi chè, sữa đậu nành, những đồ ăn chơi lẩm cẩm, xây tiệm, xây xưởng sản xuất phiá sau, giờ thiếu chỗ đậu xe phía trước vì khách đông quá, nên tên đó đã mua cái nhà bên kia đường, tính đập ra, làm bãi đậu xe, nhưng luật khu vực, zoning nó không cho toàn đậu xe, phài có nhà trên đó, nên bây giờ làm nhà nhỏ tối thiểu, hai từng, tối đa đậu xe, coi như hai thương mại khác nhau, nhưng sau đó cho dùng chung chỗ đậu xe.
Trai cười:
_ Anh biết không, mỗi tháng tụi city thành phố, mất dậy , tính tiền thằng nhỏ 2 ngàn đô la tiến nước và tiền cống thải mỗi tháng. Cãi hoài mà không được, mang người điều tra mà cũng không đưọc, vẫn y giá nhu vậy vì tụi nó đo là tên này xài nhiều nước để làm đậu hũ lắm.
_ Giá nước của nó là giá thương mại, tên này trả nổi hai ngàn tiền nước mỗi tháng là nó làm ăn ra nhiều lần hơn, kiếm tiền dữ lắm mới trả nổi mà vẫn lời, tụi city thành phố cũng chó má thiệt, làm vậy người ta bỏ thành phố đi làm thương mại chỗ khác, lân cận đây đâu xa. Chỉ cần chỗ này để bán hàng thôi.
Hai tô bún bò Huế mang ra, Thắng ăn mãi mới hết tô, bây giờ lo giữ eo, không ăn nhiều cả mấy năm nay, nay ăn tô bún bò Huế ở xứ Mỹ này muốn không nổi. Cũng ngon, xương chân giò cưa nhỏ ra, dễ ăn, rau đầy đủ đủ loại , rau bắp chuối, tha hồ ăn, cũng phải y như tiệm bún bò huế đầu mở ra phiá cuối đường từ gần 8 năm nay.
Tìm mãi mới ra chổ đậu xe, Trai và Thắng đi bộ đến tiệm bán tầu hũ, đậu hũ và những đồ ăn VN nhẹ khác, tiệm rất đông người vào, xe đậu bên ngoài khá chật vật, nhiều người chỉ thà người nhà xuống mua, rồi lái xe vòng lại đón vì không có chỗ đậu xe. Hôm nay chủ nhật, hai ba nhà thờ chung quanh đầy tín đồ, nên bãi đậu xe bên cạnh của nhà thờ đầy xe, và những đướng chung quanh cũng đậu kín xe.
Người chủ trẻ tuổi của tiệm tầu hũ, đậu phu, đậu nành chỉ tay xuống cái miệng nắp cống của thành phố, bên dưới có cái đồ chận mỡ đọng trước khi thoát nước thải ra hệ thống lọc của thành phố:
_ Đó anh thấy, tụi thành phố xuống coi chỗ này hoài, than phiền mãi là không thể nào dùng nước nhiều tới như vậy, mà tháng nào cũng hai ngàn đô tiền nước, không giảm.
Thắng cười:
_ Anh mở ra, xuống dưới quay đồng hồ lại.
_ Dỡn hoài, tụi nó phạt chết, kêu luật sư thưa thì tốn tiền hơn là trả tiền nước
_ Dỡn anh chơi, chứ anh rành mà, bên dưới tụi nó khóa đồng hồ, cột dây bấm chì niêm lại, mở ra là bung dấu chì, biết liền. Thôi xây bên kia đường cái bunsiness nhỏ, qua đó mà xài nước, nhớ đừng lấy tên là sản xuất đồ ăn nhe, chỉ lấy nước thôi.
Người chủ nhỏ tuổi cười:
_ Ừ vậy nên mới nhờ anh Trai cho ý kiến xây bên kia.
Tên chủ dẫn Trai vô sau tiệm coi khu sản xuất đồ ăn, máy móc, nhà chứa.
Bên ngoài, trong tiệm, khách lúc nào cũng xếp hàng vài ba người. Anh bán hàng với hai người phụ ríu rít lấy hàng, hỏi han, tính tiền nhanh chóng. Giọng người đàn ông nhẹ nhàng, qúa lịch sự và mời mọc khôn ngoan, nói giá tiền rõ ràng, đứng là người làm thương mại chuyên nghiệp:
_ Chị ơi sữa đậu nành trong tủ, nắp vàng là có đường, nắp đỏ thì không, mấy bình chị, này nhé, thêm xôi không, chị lấy bánh chưng không, hôm nay có bánh gai nữa, à chị đợi chút đến phiên chị nhe, chị đi lấy hàng đi, sẽ gọi chị khi xong.
Mọi người xếp hàng, người mua người bán nhanh chóng, thiệt là đang lúc kinh tế khó khăn, người thất nghiệp nhiều, nhưng ở đấy, đồ ăn bán nhanh như gió. Hết bận, anh bán hàng đích thân cầm túi hàng ra xe cho những người mua nhiều. Thắng ngồi đội Trai trong tiệm, lâu lâu có nhiều cô hấp dẩn, dễ thương ra vào tiệm nhìn cũng thích.
Thắng hỏi:
_ Trai, sao hắn muốn làm tiếp hay không, hay chỉ hỏi ý kiến miễn phí.
_ Chưa trả lời, đến đây là ngưng thôi. Như vậy là đủ thời giờ cho không rồi.
_ Hắn có hỏi giá không.
_ Có, nói như ý của anh Thắng đó, tiền engineering, kỹ sư tính riêng, tính theo giá 70 phần trăm giá Mỹ làm.
_ Ừa, cần thì làmkhông thì thôi, ngưng ở đây được rồi.
Chiều chủ nhật, ngày thứ hai cuối tuần, trời không nắng, lành lạnh, về nhà rồi, chưa tối. Thắng cầm kìm kéo cắt cây, ra chung quanh hàng rào, bắt đầu cắt những dây dâu dại đầy gai, đang chồm từ bên hàng xóm qua, thân câ dâu mập như ngón tay út, những cái gai đâm vào, rạch trầy da, nhũng khi lại gần, cứ thế mà xập xập cái kìm cắt rất ngọt, vừa suy nghĩ chuyện ngày hôm qua, chuyện ngày hôm nay, chuyện An muốn chết, chuyện Trai đang kiếm công việc thêm, chuyện anh tầu hũ đậu phụ đang bận tâm chỗ đậu xe không có đủ cho khách hàng, sợ họ bỏ đi tiệm khác, bận tâm tiền nước nhiều qúa. Thắng thầm nghĩ, mình đang bận tâm cái gì .. cũng nhiều bận tâm lắm, chẳng muốn chết như An, không thèm làm nhiều việc như Trai, không cần chỗ đậu xe, không cần nước rẻ như anh tầu hũ đậu phụ đậu nành gì đó, nghe nói còn mua nhà mấy trăm ngàn cho mấy thằng Mễ làm công có chỗ ở nữa …. Hai ngày trong thành phố, có người muốn chết .. có người không biết mình muốn gì nữa.
Thắng cắt những cây dâu dại đầy gai nhọn dọc theo miếng đất, cắt lên cái cụm đất cao sau vườn, lên khu bụi rậm đầy gai góc, mở đường qua miếng đất phía sau không có đưòng vào, xông vào coi mấy cái cây nhỏ trồng vài năm trước có sống nổi không, nhưng Thắng lầm bầm, khi trời gần tối xẫm, vội vàng xách kềm cắt cây chạy vô nhà:
_ Mẹ, shit, hôm nay super bowl, hôm nay chơi dã cầu trận chung kết … chút xíu thì quên, giờ này chạy vô là chắc chỉ còn hiệp thứ tư sau cùng.
Hai ngày cuối tuần trong thành phố, mọi người đều còn sống, không ai chết, chỗ đậu xe, tiền nước, đậu hũ, đậu nành, chẳng ăn nhập gì đến Thắng, chút xíu là mất coi trận super bowl, thiệt tình không ngờ mấy chục năm sau, Thắng lại có thể quên trận foot ball chung kết, dã cầu quan trọng nhất trong năm, mà có người cũng bị ly dị vì chơi ca độ đánh banh, mà Thắng lại thẫn thờ bỏ đi cắt cây dại cả tiếng ..
Thắng ngồi gỡ gai cây dâu đâm vào tay, bôi thuốc vào những chỗ gai cào dưới đùi chân, quần áo đầy mùi cây cỏ, chui vào chăn ấm coi được hiệp cuối cùng trận supet bowl, nín thở đến phút chót, tỷ số qua lại lên xuống, phút chót mới biết bên thắng. Pitsburgh Steelera hạ Arizona Cardinals vào phút cuối, đầy sôi nổi.
Hai ngày trong thành phố, kết thúc, chút xíu là mất coi trận đánh banh dã cầu chung kết. Cũng còn hên coi được, có người đến chở đi chơi, cho ăn bún bò huế …. Còn bao nhiêu ngàn ngày như vậy trong thành phố nữa … không biết.
No comments:
Post a Comment