copy of tmddesign old multiply blog

Pageviews

Sunday, September 30, 2012

Thiên Đường Mù … !!! Blind Heaven by duongtiden.

.
.


.
Thiên Đường Mù … !!!
ghi chú: truyn thc hay không thc, theo cm xúc ca tác gi, nếu trùng hp vi ai thì ráng chu, không phi là ch ý ca ngưi viết, ai cm nhn sao cũng đưc, cám ơn.
.
.

 


Tự nhiên dáng dấp người đàn ông ngồi ăn trưa làm tôi chú ý, nãy giờ, mỗi khi đưa mắt ra khỏi cái laptop screen, màn hình là tôi ngước mắt nhìn xa hơn về phía trước để hai con ngươi của đôi mắt được thay đổi tầm xa cho cơ mắt hoạt động điều tiết khoảng gần xa để điều chỉnh độ rõ cho mắt không trở nên tệ hại vì cứ nhìn đúng qúa lâu vào một khoảng cách từ mắt tới màn hình của laptop.
.
Nghỉ một chút, nhìn thẳng về trước, khu ăn uống của mall 205, bây giờ vắng lặng, kinh tế tệ hại, toàn thể khu ăn uống chỉ còn duy nhất ráng giữ một tiệm đồ ăn nhẹ để còn có người ngồi ở đây.
.
Người đàn ông tóc đen, bây giờ tôi mới cố nhìn rõ hơn vì tóc của ông này làm tôi chú ý, người còn trẻ, chừng ba mươi mấy, bên cạnh đối diện là cô bé con gái nhỏ, hai người ăn chậm rãi, ngồi trong yên lặng, đứa nhỏ ngoan ngoãn một cách lạ thường không giống những đứa bé khác. Nói vậy cũng không đúng, vì hồi nãy, tôi nghe một tiếng “bộp” lớn, như bong bóng nổ, cho nên tôi mới tự động ngửng đầu lên nhìn tới.
.
Đứa bé gái, chừng 4 tuổi, ngồi bốc chip từ cái bao ra ăn, té ra, lúc nãy thay vì xé bao ra, cô bé này dùng hai tay đập vào bao cho nổ bung miệng bao ra. Hai người, như bố con đang ngồi ăn trưa, người cha tóc đậm, hay cúi mặt xuống ăn, thỉnh thoảng ngước lên nói gì với cô bé. mắt ông này rất hí, giống như người Á Đông, nhưng mũi không thấp, nhìn kỹ thì giống như lai Á Đông.
.
Ngước mắt rời screen ngửng lên, lần này tôi suýt ngạc nhiên, họ ăn xong, đứa bé gái tự bưng cái mâm nhựa đi ra chỗ thùng chứa rác và để lại mâm bên trên. Người cha đứng lên tay cầm cái gì, tự nhiên bung ra, một cây khung mầu trắng. Người này bị mù, ông ta không đeo kiếng đen, nên hồi nãy, nhìn nhanh, tôi cứ tưởng ông ta mắt hí người Á Đông. Bước chậm theo tiếng động cũa cô con gái, ông này tự cầm mâm nhựa của mình chậm bước tới chỗ thùng nhận rác và mâm. Cô bé cầm tay cha, họ nói nhỏ với nhau gì đó, rất yên lặng, chỉ cách chỗ tôi ngồi chừng năm sáu thước.
.
.
.
.
.
.
.
Tự nhiên tôi có cảm giác lạ đi nhanh sau lưng, một người mù có cô con gái thật xinh, thật ngoan ngõan, yên lặng. Vợ ông ta đâu, cô vợ có bị mù không, sao ông ta may mắn có vợ có con xinh thế. Người thanh niên mù ăn mặc giản dị, quần short, áo thung, không đeo kiếng đen, không cần dấu sự mù lòa của mình. Ông này bước chậm qua bên, phía trước tiệm ăn, mua thêm một ly nước nữa cho cô bé gái, chưa cần phải dùng cây gậy mù trắng, vì cô bé nắm tay dẫn đi dễ dàng hơn.
.
Nhìn người ta lại nghĩ đến ta, tự nhiên tôi muốn ghi lại cảm xúc này, vội vàng lấy cell phone ra, tôi theo dõi họ và chụp lén. Người cha mù có cô con gái nhỏ dễ thương, nhưng không biết được mặt con mình ra sao. Tôi may mắn hơn có cặp mắt, hai bàn tay để làm kiến trúc sư, để nhìn thấy cái đẹp, để thưởng thức mầu sắc, để vẽ tranh, để chụp hình, nhưng không may mắn có gia đình, có được cô con gái nhỏ dễ thương ngoan ngoãn đang nắm tay cha như ông ta.
.
Tại sao ông ta mù mà vẫn có người thương, có gia đình, vợ ông ta có bị mù hay không, hay chỉ có con mà không có vợ, tui tự mỉm cười, hì hì, tự đùa và cằn nhằn với mình một chút, rồi cứ ngổi đó chăm chú nhìn họ, tha hồ theo dõi vì ông này bị mù, cô bé con thì còn nhỏ qúa, không để ý đến tôi, nên tôi không cần phải qúa cẩn thận lịch sự khi theo dõi họ. bây giờ chung quanh rất vắng lặng, trống trải chỉ có ba người là tôi và hai cha con người mù.
.
.
Phía sau chỗ tôi ngồi là một chỗ chơi nhỏ cho con nít, quây lại, con nít vào chơi cần cởi giầy để bên ngoài, leo lên các đồ chơi bằng nhựa to lớn. Đứa bé gái kéo người cha đến đó, dẫn vào trong cho ngồi xuống ghế băng, rổi vui vẻ leo trèo nhẩy lên nhẩy xuống. Mỗi khi nghe tiếng chân cô bé nhẩy từ trên cao xuống kêu to hơn bình thường, người cha lại kêu cô bé lại, hỏi thăm, coi có bị gì không và chắc nhắc nhở là cẩn thận, Cô bé cũng tự leo lên leo xuống đồ chơi trong im lặng, khác hẳn với mấy đứa con nít khác thường léo nhéo kêu la ầm ĩ. Dù là chơi một mình không có con nít khác.
.
Một lát sau, họ dẫn nhau đi hướng vào phía phòng vệ sinh. Méo mó nghề nghiệp kiến trúc, tôi tò mò tự hỏi: đây là một khu mall, trung tâm mua bán đã có từ khi tôi chưa qua Mỹ, không biết phòng vệ sinh của họ có dấu hiệu bảng tên phòng phân biệt nam nữ hay chữ nổi cho người mù biết mà vào đúng chỗ không. Không biết đứa bé gái nhỏ có tự đi vệ sinh lấy được không hay người cha phải đi theo và vân vân ..
.
.
Chắc khi vào vệ sinh tôi sẽ để ý coi họ có bảng tên phòng đúng như luật cho nguời tàn tật đúng như luật ADA (Americans with Disabilities Act).
.
.
Nhìn họ dắt tay nhau đi xa dần sau khi ra khỏi hành lang khu vệ sinh, tôi cứ thả theo nhiều ý nghĩ tò mò, họ đi đến đây bằng gì, khi đi ra có ai lái xe đến đón không, vợ ông ta có bị mù không, từ những câu hỏi mà tự nhiên thấy mình may mắn hơn hay bất hạnh hơn ông mù này. Tôi sẽ ghi lại cảm nghĩ của mình, và lẩm bẩm, what ever things come in our life, we should make the best out of it. Nghĩ nhanh hơn bằng tiếng Anh, nên thôi khỏi phiên dịch mấy chữ trên cho phân tán những cảm nghĩ đang có.
.
.
.
Mấy ngày sau khi kể vài cảm nghĩ về câu chuyện hai cha con người mù cho TS nghe xong, vẫn suy nghĩ hoài, tự nhớ, nhiều năm trước có coi một cuốn video, một phim của Iran về câu chuyện của một đứa bé mù, có rất nhiều cảnh thiên nhiên rất đẹp của những vùng đồi núi, rừng cao rất xanh mướt trái ngược với sa mạc nóng khô thường thấy của vùng Trung Đông. Tính hôm nào sẽ tìm coi lại phim này.
.
Vài hôm sau thì coi được trên TV, một cô gái mù người Á Đông, làm Chef cook, thắng giải đầu bếp của TV Fox, giải thưởng 250 ngàn Mỹ Kim. Hôm sau được thư gia đình Kiến Trúc của anh Hòa, cho biết đó là cô con gái của anh Hà thời Triển KT66 ở Houston. Thật là tình cờ, và nghĩ là cô này, nếu vẫn sáng mắt, thì chắc sẽ không thắng giải, và không được nổi tiếng như bây giờ. Tôi cũng nhắm mắt lại, tự thực tập mở tũ lạnh lấy cù cà rốt ra cắt nhỏ, làm từ từ để không cắt vào ngón tay, mắt vẫn nhắm. Bài viết về cô Christine Hà, có trong này vài tuần trước.
.
.
.
.
.
Lâu lắm rồi, phải đến sáu năm nay, tôi buồn, tôi không coi một cuốn phim nào mới nữa, không coi dvd phim, họa hoằn lắm, khi phủi bụi, mấy cái tape cũ, mới bỏ vào cái máy VCR vẫn còn, để coi lại phim đã có sẵn. Ghé qua thư viện, bây gìờ mới để ý tới các DVD phim có ở đây. Tôi thường thích coi những phim của các xứ khác, không phải phim Mỹ, để coi cách làm phim không giống Mỹ, cảm xúc khác, văn hóa các xứ khác, để coi những xứ mà mình chưa được dến, coi những rung động lạ. Một khoảnh khắc, trong đời sống bận bịu căng thẳng chạy theo tiền bạc của xứ Mỹ này, chạy theo khoe khoang đua chen, tự khoe, sống để khoe, tốc độ qúa nhanh. Một vài tiếng đồng hồ, tôi thắng đời sống đó lại, thả hồn chậm rãi đi vào các thiên đường khác, hay địa ngục, đi một cách chầm chậm không vội vã, thiên đường hay địa ngục, đều không cần đi nhanh tới địa ngục, và cũng không cần đi nhanh ra khỏi thiên đường.
.
Kéo một lô phim ngoại quốc về, phim nào không phụ đề tiếng Anh thì cũng ráng coi một chút bằng tưởng tượng, hay thì coi tiếp, không thì thôi, coi cách bỏ nhạc âm thanh đệm, cách quay, coi chiều sâu, coi khung cảnh, coi khung phim như những bức tranh mầu thủy mạc, mầu nước, coi những tầm thường của đời sống, coi những thiên nhiên tầm thường qua sự chọn lựa của đạo diển chọn sẵn rồi mới tới mình, tôi thấy nhiều cảm xúc, hơn là coi phim ồn ào giải trí tha hồ cười cợt, hay giết chóc tàn bạo xong rồi thôi chẳng còn gì để nhớ, không cần suy nghĩ, như đi cầu, giựt nước thế là xong.
.
.
Vì bắt đầu cần tìm lại phim mù coi từ hơn mười năm trước, bây giờ chỉ nhớ loáng loáng, tình cờ tìm lại được; “The Color Of Paradise, mầu sắc của thiên đường”, phim của Majid Majidi. Cầm thêm vài DVD về một lúc, một phim Nhật, một phim Do Thái, thêm một phim, chằng để ý tới. Tới lúc coi thì lại là một phim người Mù của Iran, cũng của đạo diễn Majidi, phim không có nhiều khung cảnh thiên nhiên đẹp, không buồn, không hay bằng, không gây cảm xúc nhiều như phim Mầu Sắc của Thiên Đường, nhưng cũng qúa đủ sự cần thiết để viết chuyện Thiên Đường Mù này cũa tôi. Một tương phản của tâm tư con người, có lẽ, con người với bản năng hành xử cuộc đời được đã được tạo sẵn từ trước trong các tế bào óc não khi bẩm sinh, không thay đổi được, cho dù học hành giáo dục, dưới ảnh hưởng của môi trường sống, vẫn không thay đổi được cái bản năng hành xử có sẵn trong gene của óc não.
.
Thiên đường mù, hay thiên đường sáng, chưa chắc có thiên đường hay không nữa, người mù khi lên thiên đường chắc sáng mắt lại, như vậy khi sống trần gian, họ dùng chữ viết khác chữ nổi bằng dấu hiệu, Braille, như vậy lên thiên đường, không bị mù nữa, như vậy họ cũng thành mù chữ hay phải học lại chữ viết abc từ đầu, hay trên thiên đường chắc con người không cần có mắt nữa, không mù mà cũng không sáng, chẳng cần phải đọc cái gì hết, có sẵn trong đầu rồi, vì nếu cái gì cũng đẹp qúa, thì cũng không biết là đẹp, vì không có xấu để mà so sánh   ….. hì hì, chết là hết thôi, mà không có thiên đường để mơ ước thì đời cũng sẽ khổ thêm, vì đời bớt vui, không có thiên đường để mơ ước, dùng viễn tượng thiên đường để xoa cho đỡ đau khổ hiện tại. Như vậy thiên đường không có tàn tật, không có đau khổ, không có xấu xí, không có nghèo khổ, không bao giờ chết, ai cũng sống, thiên đường bao la, không bao giờ chật vì ai cũng sống vĩnh cửu, không chết, thiên đường phải bao la mới chứa đủ, thiên đường không đầy người chật đất như thế giới ngày nay, mà người ta vẫn phải giết nhau chết do sắp đặt của thượng đế cho bớt chật đất chăng.
.
Ai cũng mơ ước có thiên đường, thiên đưòng người sáng mắt, khác với thiên đường của người mù, là cái chắc, vì thiên đường sáng và thiên đường mù đều khác nhau, vì thiên đướng đều do tưởng tượng mà ra, có nhiều điều người mù không thấy, không biết, không đau khổ, thì làm sau thiên đường của người mù giống thiên đường của người sáng được. Ông người mù có cô con gái ở trên, không biết ông ta mù trước khi có vợ hay mù sau khi có, như vậy đối với ông ta, đâu cần mặt vợ ông ta phải đẹp, hay xúc động tình dục của ông ta đâu cần đến nhan sắc bằng thị giác. Lên thiên đường người sáng, ông ta sẽ khổ sở nếu thấy mặt vợ mình không được đẹp chăng, hay trên thiên đường ai cũng đẹp. Khổ quá nói mãi, phải có xấu thì mới có đẹp, để mà so sánh, ai cũng đẹp hết thì bình thường hết, đâu thấy cái đẹp hiện ra, thiên đường mà không có so sánh thì chán chết, không còn gì hấp dẫn, cái gì có thiếu, thì khi có nó mới có cảm giác sung sướng và thỏa mãn.
.
.
.
.
la-et-st-masterchef-winner-20120911-001.jpg
.
.
Lẩm cẩm như thế đó, thiên đường không có mù mà cũng không có sáng, thiên đường chỉ có sướng mà không có khổ, thì đang sướng chắc cũng không biết nữa, chắc lại tò mò, khi đến thiên đường rồi thì lại mơ tưởng có chốn nào đó cao siêu đáng hưởng hơn thiên đường nữa. Như vậy thiên đường cũng chắc gì hấp dẫn, thiên đường không có chết chóc, không chết vì đói, như vậy đâu cần ăn uống làm gì, khỏi cần miệng, khỏi cần bao tử, thiên đường không có mù, chỉ có sáng chăng, vậy đâu cần mắt, trên thiên đường cái gì cũng đẹp hết thì mở mắt ra làm gì, đẹp là cái chắc …. Hì hì lẩm cẩm thiệt, đọc tới đây đã chán chưa. Thôi trở về thực tế một chút. Trở về thiên đường trần tục đây, nói chuyện kiến trúc và người mù ở Mỹ một chút. Nói ngang về kiến thức kiến trúc một chút, sau đó sẽ trở về chuyện Thiên Đường Mù.
.
Nói về trần tục đầy khổ đau này, thì có lẽ nước Mỹ là thiên đường của người tàn tật, xin lỗi một chút, nói như vậy cũng đúng mà cũng sai, nếu người tàn tật chấp nhận định mệnh của mình là như vậy thì so sánh với người tàn tật ở xứ khác, xứ Mỹ là thiên đường chăng? Nói tới đây lại nhớ đến câu nói trong phim Mầu Sắc của Thiên Đường, đưá bé mù, nhân vật chính trong đó, được dậy rằng, God loves them more than other ordinary people, because they are blind Thượng Đế yêu thương những đứa bé mù hơn những người bình thường vì bị mù. Đứa bé mù khóc hỏi: Thượng Đế yêu chúng nó hơn, thì tại sao lại để cho chúng bị mù, tại sao không cho sáng mắt, để thấy thượng đế để cám ơn. Còn tôi, tới đây thì cũng xin hỏi God một câu thôi, sao không đón những đứa bé mù đó về thiên đường sáng mắt sớm hơn cho các em bé mù được hưởng sung sướng của thiên đường nhanh hơn thay vì phải chờ đợi mòn mỏi vài chục năm mù hưởng thêm những đau khổ do những người sáng mắt gây ra cho các em bé này.
.
.
.
la-et-st-masterchef-winner-20120911-001.jpg
.
.
.
Cho là xứ Mỹ là thiên đường của người Mù, cũng có chút đúng, vì từ năm, hình như 1987 có đạo luật ADA ra đời, một phần chính trong đó, về kiến trúc, phải cung cấp những tiện nghi giúp đỡ người tàn tật trong đời sống hàng ngày khi xây cất những công trình lớn hay công cộng, thương mại sau khi đạo luật ADA được bắt đầu. Ở đây chỉ nói đến phần dành cho người Mù, vì câu chuyện bắt đầu về hai cha con người Mù mà tôi gặp, đã chạnh lòng tự so sánh với mình, vì tôi cũng chỉ là một con người tầm thường hèn hạ vẫn tham lam như bất cứ ai, tham sân si, tham lam như cha sư ganh đua thèm xây chùa chiền nhà thờ to lớn hơn để lý le, từ câu chuyện thành công của cô Christine Hà, một cô gái VN bị khiếm thị, ái nữ của anh Hà thời Triển KT66, đã hạ tất cả những đầu bếp Mỹ sáng mắt để đoạt giải.
.
.
.
.
.
.

còn tiếp, đang viết dở ..... duongtiden
.
.
thien duong mu, christine Ha, ha thoi trien KT66 …. duongtiden, duongtiman, dai hoc kien truc Saigon
.
.


Tuesday, September 25, 2012

Kiến Trúc Tình Tự Dân Tộc Việt, một toà nhà vui của Kts Dương mạnh Tiến, AIA. A Vietnam motif building by Tien Duong, AIA.

.
.


.
.
Kiến Trúc Tình Tự Dân Tộc Việt, một toà nhà vui của Kts Dương mạnh Tiến, AIA. A Vietnam motif building by Tien Duong, AIA.
.
.
.
.
.
.
ztd-vnmotif-bw.jpg
.
.
.
.
.
.
ztd-vnmotif-cl.jpg
.
.
.
.

.
ztd-vnmotif-bw.jpg
.
.
.
kien truc tinh tu dan toc, vietnam architecture, kien truc Viet Nam, duongtiman, duongtiden, dai hoc kien truc saigon, saigon school of architecture.kts duiong manh tien aia, architect tien duong aia . 
.
.

Thursday, September 20, 2012

Kiến Trúc Tình Tự Dân Tộc, Trung Tâm Trình Diễn Nghệ Thuật của Kts Dương mạnh Tiến, AIA. Vietnam Performing Arts Center by Tien Duong, AIA.

.

.
.
.
Kiến Trúc Tình Tự Dân Tộc, Trung Tâm Trình Diễn Nghệ Thuật của Kts Dương mạnh Tiến, AIA. Vietnam Performing Arts Center by Tien Duong, AIA.
.
.
.
.
ztd-vn-parts-center-1.jpg
.
.
.
.
Kiến trúc với những đường nét tình tực dân tộc, khuôn dạng quê hương trong đời sống hàng ngày như nón lá, rổ rá thúng.
.
.
.
.
ztd-vn-parts-center-1.jpg
.
.
.
.
.
ztd-fp-vnpercrnter.jpg
.
.
.


.
ztd-vn-parts-center-1.jpg
.
.
.
kien truc tinh tu dan toc, kts duong manh tien aia, tien duong aia, khuon dang viet nam, vietnam motifs, kien truc Viet Nam, Vietnam architecture, dai hoc kien truc Saigon, saigon architecture, duongtiden, duongtiman.
.

Sunday, September 16, 2012

Ái nữ của anh Hà thời Triển KT66 cư ngụ tại Houston đã đọat giải Master Chef, Đầu bếp Sư của đài truyền hình Fox tại Mỹ với giải thưởng 250 ngàn usd và sẽ được in sách nấu bếp …. Vinh danh cho Người Việt Tự Do Hải Ngọai. Điều đáng nể hơn, cô Christine Ha là người khiếm thị.

.

.

.
.
.
.

Ái nữ của anh Hà thời Triển KT66 cư ngụ tại Houston đã đọat giải Master Chef, Đầu bếp Sư của đài truyền hình Fox tại Mỹ với giải thưởng 250 ngàn usd  và sẽ được in sách nấu bếp …. Vinh danh cho Người Việt Tự Do Hải Ngọai. Điều đáng nể hơn, cô Christine Ha là người khiếm thị.

.
.
.

.
.
Tôi đã vô tình có coi được đọan chót chương trình trên TV, nể phục qúa với thịt heo kho và nước mắm, gỏi vân vận. Khi coi trên TV chỉ biết cô Ha là người Á Đông, sau từ mail của anh Ng thái Hoà KT66 mới biết cô Hà là người Việt và hơn nữa là từ gia đình Kiến Trúc Saigon ra, ái nữ của anh hà thời Triển đang cư ngụ tại Houston.
.
Không để sự khiếm thị của mình làm chậm những gì cô muốn đạt được, một bài học cho những người trẻ mắt luôn luôn sáng mà vẫn cần phải được dìu dắt
.
Nhận được thư Gia Đình KTSG của anh Hoà KT66 mới biết cô Christine là ái nữ của anh Hà thời Triển tại Houston. Gia đình KTSG được vinh dự thêm. Thiệt đáng khâm phục cô Christine Hà.
.
.
.
http://www.latimes.com/entertainment/tv/showtracker/la-et-st-masterchef-winner-20120911,0,4973823.story
‘MasterChef’ finale: Christine overcomes blindness, odds to win

Christine Ha, the visually impaired winner of Season 3 of ‘MasterChef.’ (Fox)

.
.
.
By Rene Lynch
September 11, 2012, 9:06 a.m.
Christine Ha said she wanted to be taken seriously on “MasterChef.” As the show’s only sight-impaired competitor — and, indeed, the one and only blind competitor in the history of reality TV cooking shows — she didn’t want to be a fluke, or an oddity, or a competitor who would be pitied for her “handicap.”
But she did want to win. And win she did.
But did she deserve it?
Christine scored the Season 3 title of best home cook in America, as well as a $250,000 grand prize and a cookbook over Josh Marks in a hard-fought battle.
The pair were polar opposites, not counting the fact that one is legally blind and one can see just fine. Mr. Tall and Ms. Small had two fundamentally different approaches to food.
Josh was about taking risks, cooking around the globe, and bucking convention (and, sometimes, common sense). Moreover, he often employed technically complex maneuvers and dazzling plating techniques. His butter-poached lobster-and-grits appetizer was, to borrow a phrase, “visually stunning.”
Christine, by contrast, took the simple and elevated it to the divine. She ended up in the finale by largely sticking to what she knows best — Asian cuisine — and conceptualizing menus based on what she knew she could execute to perfection. Some might say that’s playing it safe. Others might say that’s playing to win, as she was able to step past many competitors who just tried too hard to do too much when less would be more.
(Like Becky Reams, who would probably have been in the finale had she not dreamed up an idea to douse what should have been a crispy potato side dish with red wine in one of the final challenges. The result was a soggy, greasy mess that offended the judges and helped send her packing.)
The final challenge was a simple one. Cook the meal of your life.
Josh went all out with meticulously plated courses — that lobster dish, a four-season spanning rack of lamb that made judge Joe Bastianich swoon and a bacon pecan pie. Unfortunately for Josh, his lobster was undercooked and his pecan pie crust was a bit greasy. The judges did, however, rave over his homemade ice cream.
Christine went cooler and simpler with a cohesive menu. A Thai papaya salad that was refreshing, and balanced between spicy, sweet and salty, followed by a melt-in-your mouth good braised pork belly and rice dish, and a palate-cleansing coconut-lime sorbet.
Her approach led the judges to question the rustic simplicity of her dishes. The homey plating, for example, of her entree led judge and chef Gordon Ramsay to note, “We’re not in Vietnam, and we’re not at home. You’re in the final of ‘MasterChef.’” And while chef Graham Elliot said that her pork belly was so good he envisioned a double portion so he could “mow it all down,” Bastianich pointedly asked: ”Are we here to mow down dishes or have cooks to show us finesse?”
Which raises a good question. What is the point of “MasterChef”?
Is it to inspire home cooks to cook like the stars with fancy-pants plating and techniques that are a challenge to pull off at home?
Or is it to remind all of America’s home chefs that they are something special, and that their family recipes are a treasure-trove to celebrate? That simple and humble fare can indeed be elevated into something special — something special enough to serve to judges with names like Ramsay and Elliot and Bastianich?
There will no doubt be naysayers who say Christine’s win was for ratings. There will be those who will question how blind she “really” is. (She says she has limited sight, and likens it to seeing the world through a thick, puffy cloud of white steam, and at Monday night’s finale had trouble recognizing family members who were brought in to surprise her.)
I would not have been unhappy had Josh won. I look forward to the new “MasterChef” Season 3 cookbook and tracking down all his recipes in it. I’m hoping it includes every single dish he made this season,  especially that chicken curry dish from a few weeks back. And that chocolate souffle. And that…
But I suspect that the true home cooks across America — those who consider plating more of an afterthought to taste, and cost, and being able to get dinner on the table each night, and those who would trade just one more home-cooked meal from mom than any meal at a Michelin-starred restaurant — were standing and cheering for Christine.
What did you think? Did the right person win?
http://www.latimes.com/entertainment/tv/showtracker/la-et-st-masterchef-christine-ha-20120905,0,3743340.story
‘MasterChef’ finalist Christine Ha on being blind, and a fighter
Josh Marks and Christine Ha are the last two competitors standing on “MasterChef.” Adding to the intrigue? Christine is blind. (Fox)

By Rene Lynch
September 5, 2012, 6:32 p.m.
Time and time again on this season of “MasterChef,” chef Gordon Ramsay asked sight-impaired competitor Christine Ha: Am I being pranked? Are you really blind?
True, it’s an un-P.C. question. But it’s the question that everyone has been thinking as Christine continued to cook her way ahead of her fellow competitors on Season 3 of “MasterChef,” the search to find the best home cooks in America.
Under most circumstances, the compelling story line going into next week’s finale would be Josh Marks. He was tossed out of the competition weeks back after failing to properly cook an egg, of all things, before he managed to battle his way back into the game.
But normal circumstances do not apply. This season has all been about Christine’s remarkable performance, a performance that even shocked her. “I definitely surprised myself,” she said.
Show Tracker talked to Christine about blindness, her family, and how she manages not to cut herself in the kitchen.
Christine, who lived in Lakewood and Long Beach as a young child before her family moved to Houston, said she had a normal childhood and was pursuing a fine arts graduate degree when she became ill. At first, doctors had no idea what was causing her symptoms, including strange bouts with paralysis. At one point, they thought she had M.S. She was finally diagnosed with neuromyelitis optica, an autoimmune disease that would ultimately rob her of her vision as well as the ability to do other things that most of us take for granted, like driving and reading.
Although she is legally blind, she can see a tiny bit. If she can bring her face close enough to an object she can make it out as though she is seeing through a thick, heavy cloud of steam. Crisp details, though, are impossible.
Christine told the Los Angeles Times that she does not want people to assume that she is always upbeat and positive — characteristics that have come to define her astonishing run on “MasterChef.”
“I get depressed,” she said. But she doesn’t allow that dark cloud to take over her life, which, despite the lack of eyesight, is rich with friends and family and a loving, supporting husband. “I try hard to stay positive. Everything happens for a reason. It built my character to be strong. I’ve wallowed in self-pity before, but I know that it doesn’t get you anywhere… You just have to pick yourself up and move on.”
She said she is surprised that she is being portrayed in the media as a kind of inspirational culinary superhero.
“It’s really a strange phenomenon,” she said. “Just a few months ago, I was a regular human being living my life. I didn’t get fan mail. It’s kind of all very new to me.”
Still, she had something to prove when she decided to try out for “MasterChef,” even though she doubted she’d actually make it. “I wanted to prove to America that you can really pursue your dreams if you set your heart and mind to it.”
She said the show has been challenging. “It’s like a swift kick in the butt,” she said. Throughout the season, the judges have praised Christine for turning her “handicap” into a strength: Her lack of eyesight forces her to be more acutely aware of tastes and textures, and take extra special care when plating. She says it has also helped her in another way.
“I think it helped that I couldn’t see the cameras on me on the show,” she said and laughed. “Because I’m not able to see what other people are doing around me… I can focus 100% on what I am doing.”
There have been several painful moments on the show, however. Like being picked last in a challenge. “I guess that didn’t surprise me. In all honesty, I’d rather be the underdog and picked last and overperform.”
Christine has mesmerized audiences with her ability to dice and slice — and still walk away from the kitchen with all her digits intact. “I have nicked myself maybe 2 or 3 times,” she said, explaining that she uses her fingers to carefully detect the edge of the items she is slicing, and then proceeds “very carefully.”
She added: “l just move a little slower than everyone else. I use proper knife technique… I think that prevents a lot of lopped fingers in the kitchen. It’s all by touch. Without my vision, I have to depend upon my other senses. I’m really careful about tucking my fingers back… I’m not dicing away like a maniac.”
When she’s not cooking, studying, or captivating TV viewers, Christine keeps a food blog called, appropriately enough, “The Blind Cook.” (She credits Apple products in particular for creating tools for the vision-impaired, such as screen reading software.)
“The two things I love in life are food and words,” she said. “It’s a way for me to express myself, and connect with other people.”
.
.
.

.
.
.
.
Ðược $250,000, ký hợp đồng viết sách nấu ăn

LOS ANGELES (ABC) - Christine Hà, một đầu bếp gốc Việt, bị khiếm thị, làm cả nước Mỹ ngạc nhiên tối Thứ Hai, sau khi thắng giải nhất cuộc thi nấu ăn “MasterChef” được tổ chức tại phòng thu hình của đài truyền hình FOX ở Los Angeles.
.
.

Ðầu bếp Christine Hà, bị khiếm thị cách đây năm năm, vừa đoạt giải nhất cuộc thi nấu ăn “MasterChef” 2012. (Hình: Facebook của Christine Hà)
.
Trong cuộc thi lần thứ tư của “MasterChef” tại Hoa Kỳ, đầu bếp Christine Hà vượt qua người về nhì, đầu bếp Josh Marks, và khoảng 100 đầu bếp khác trước trận chung kết, để giành giải nhất với $250,000 tiền thưởng và một hợp đồng viết sách dạy nấu ăn.
Nhưng điều đặc biệt nhất, ngoài chuyện đoạt giải nhất: Cô Christine Hà là thí sinh khiếm thị đầu tiên trong lịch sử cuộc thi.
Ba món mà cô gái gốc Việt 33 tuổi, hiện đang sống tại Houston, Texas, tham gia cuộc thi chung kết là gỏi đu đủ Thái ăn với khoai lang nghiền (khai vị), thịt heo kho ăn với cơm (món chính) và kem dừa mùi chanh (tráng miệng).
“Tôi nghĩ có nhiều người tưởng là tôi không thể thắng giải,” cô Christine Hà nói với chương trình “Nightline” của đài ABC. “Họ nghĩ rằng tôi chỉ tham gia để nổi tiếng. Họ sẽ thắc mắc: ‘Cô này làm cái gì vậy? Coi chừng cô cắt ngón tay của cô.’ Tôi từng nấu ăn ở nhà nhiều năm trong tình trạng khiếm thị. Vì thế, nếu tôi có thể nấu ở nhà thì không có lý do gì tôi không thể chứng minh với mọi người là tôi có thể nấu ăn để mọi người thấy qua màn ảnh truyền hình toàn quốc.”
Từ tuần này qua tuần khác, thí sinh Christine Hà, đang học cao học về viết văn, vượt qua tất cả các vòng thi bằng cách dùng mũi và tay của mình để ngửi và sờ các món ăn trong khi nấu. Các giám khảo cho phép cô có một phụ tá, tên là Cindy, nhưng cô này không cắt hoặc thử thực phẩm cho Christine.
“Cindy giống như là con mắt của tôi,” cô Chritine Hà được bản tin của đài ABC trích lời nói.
Ngoài ra, thí sinh này cũng bị sức ép về thời gian, tâm lý và chịu sự chỉ trích của các giám khảo, nhất là giám khảo Gordon Ramsey, nổi tiếng là người có những lời chỉ trích gay gắt nhất trong chương trình “Hell’s Kitchen.”
Cô Christine Hà nói cuộc thi “MasterChef” khó khăn chẳng khác gì xin tham gia hội nữ sinh trong trường đại học.
“Tôi không thấy những thí sinh khác làm. Tôi chỉ tập trung làm phần của tôi. Tôi nghĩ chính điều này giúp tôi thắng. Ðó là lợi thế của tôi,” nhà vô địch “MasterChef” nói.
Cô Christine Hà cũng nói lý do mà cô có thể thi nấu ăn với người khác là trước đây mắt cô bình thường. Cô chỉ mới bị mù cách đây năm năm, sau khi bị một căn bệnh hủy hoại dây thần kinh thị giác của mắt.
“Tôi thấy bóng tối,” cô Christine Hà nói. “Tôi nghĩ, cách mô tả đúng nhất tình trạng của tôi là nó giống như mình vừa tắm nước thật nóng, bước ra khỏi nhà tắm, nhìn vào gương, và chỉ thấy sương mù.”
Ðiều đáng ngạc nhiên hơn nữa là thí sinh này chưa bao giờ học nấu ăn chuyên nghiệp. Cô cho biết, sau khi bị khiếm thị, cô quyết định phải làm một cái gì đó.
“Khi bắt đầu không nhìn thấy gì, có lần, tôi cố gắng làm một miếng bánh mì sandwich kẹp bơ đậu phộng và mứt trái cây,” cô kể. “Tôi còn nhớ, mọi thứ văng tung tóe. Tôi khóc và tự hỏi liệu mình có thể nấu ăn được hay không.”
Sau đó, Christine Hà bắt đầu mọi thứ. Cô bắt đầu viết trên trang blog của mình, có tên “theblindcook.com,” và từ trang blog này, các nhà sản xuất chương trình “MasterChef” phát hiện ra cô.
Nhà bếp của cô được trang bị khá đặc biệt, để có thể giúp cô nấu nướng dễ dàng. Ðó là một nhiệt độ kế có âm thanh, một bàn phím tự chế cho người khiếm thị gắn vào bếp, và một đôi găng tay rất lớn, trông giống như găng tay của các phi hành gia, để cô không bị phỏng.
Nhưng điều cô thích nhất là trình bày món ăn, và cô làm nhờ trí nhớ của mình.
“Tôi còn nhớ màu sắc và có thể tưởng tượng một số,” cô nói. “Tôi bắt đầu bằng màu trắng, rồi tôi nghĩ đến màu của từng món ăn. Món này cần thêm màu xanh lá cây, món kia cần thêm màu đỏ. Tôi nghĩ đến nét hoa mỹ. Cứ thế mà tôi làm.”
Sau khi chính thức trở thành “MasterChef,” Christine Hà cho biết ước mơ kế tiếp của cô là mở một tiệm kem và một quán ăn.
.
.

Christine Hà: “Mọi người đều có thể làm một điều gì đó, và có thể làm hơn thế nữa.” (Hình: Facebook của Christine Hà)
.
.
“Tôi chỉ muốn cho mọi người biết nếu thật sự muốn làm điều gì, chúng ta đều có khả năng làm,” cô Christine Hà nói. “Nếu có ước muốn, có lửa, có lực đẩy, có quyết tâm… chúng ta có thể vượt qua tất cả khó khăn và thách thức để đạt điều mình muốn và để chứng minh bản thân mình. Mọi người đều có thể làm một điều gì đó, và có thể làm hơn thế nữa.”
“MasterChef” là chương trình nấu ăn được chiếu trên truyền hình, xuất phát từ Úc. Năm 2010, chương trình này được đưa sang Mỹ, và là cuộc thi dành cho những đầu bếp không chuyên nghiệp và đầu bếp gia đình. Chương trình do đầu bếp Gordon Ramsay của “Hell’s Kitchen” và công ty Shine America đồng sản xuất và được chiếu trên đài truyền hình Fox. (Ð.D.)
.
.
.
christine_ha2012-wide.jpg
.
.
.
.
zkt6-mb-hou-nvtran.jpg
.
Thật vinh dự cho người cha Hà thời Triển KT66, ngồi bên phải đeo kiếng, anh Phách KT63 có trong hình, KT Houston từ giã Minh Bò tháng 7, 2012.
.
.
.
zkt-hathoitrien-04-2.jpg
.
.
.
.
zkt-hathoitrien-04-2.jpg
.
.
.
.
zkt-hathoitrien-04-2.jpg
.
.
.
.

.
.
dưới đây là các đọan video thi nấu ăn do anh Hoà KT66 gửi đến, thân mời theo dõi.
.
Xem qua 20 Videos dưới đây sẻ thấy được cuộc thi vô cùng “CĂNG THẲNG” cho người chef bình thường….
Đối với cháu Christine Hà… có thể nhiều khó khăn hơn….
Thế mà cháu vinh quang đạt được “MasterChefCook USA 2012….”
 VINH DANH NGƯỜI PHỤ NỮ VIỆT NAM!
MasterChef US Season 3 Episode 1
http://www.youtube.com/watch?v=upZwgPX9_os&feature=related

MasterChef US Season 3 Episode 2
http://www.youtube.com/watch?v=fsXIO-W7YR8&feature=relmfu

MasterChef US Season 3 Episode 3 720p
http://www.youtube.com/watch?v=lfxvfTxnWxs&feature=related

MasterChef US Season 3 Episode 4
http://www.youtube.com/watch?v=BVz2JtZN9Zo&feature=related

MasterChef US Season 3 Episode 5
http://www.youtube.com/watch?v=sLdhdwXSKFo&feature=relmfu

MasterChef US Season 3 Episode 6
http://www.youtube.com/watch?v=ZGWrhRCCaYg&feature=relmfu

MasterChef US Season 3 Episode 7
http://www.youtube.com/watch?v=MLKXMZkLHDc&feature=relmfu

MasterChef US Season 3 Episode 8
http://www.youtube.com/watch?feature=endscreen&NR=1&v=Se2-3a9weTc

MasterChef US Season 3 Episode 9
http://www.youtube.com/watch?v=8m0oNLnnkX0&feature=relmfu

MasterChef US Season 3 Episode 10
http://www.youtube.com/watch?v=RSm_r-OHR5o&feature=relmfu

MasterChef US Season 3 Episode 11
http://www.youtube.com/watch?v=uVjSvTQP8RU&feature=relmfu

MasterChef US Season 3 Episode 12
http://www.youtube.com/watch?v=JG65vuHg3PA&feature=relmfu

MasterChef US Season 3 Episode 13
http://www.youtube.com/watch?v=7JB-0Uixd4I&feature=relmfu

MasterChef US Season 3 Episode 14
http://www.youtube.com/watch?v=R-p9QCu8rfc&feature=related

MasterChef US Season 3 Episode 15
http://www.youtube.com/watch?v=aQSgRBFbl4o&feature=fvwrel

MasterChef US Season 3 Episode 16
http://www.youtube.com/watch?v=A8mI3RG6l4Y&feature=related

MasterChef US Season 3 Episode 17
http://www.youtube.com/watch?v=2G45zXknODY&feature=related

MasterChef US Season 3 Episode 18
http://www.youtube.com/watch?v=9vp_YqOhT3s&feature=relmfu

MasterChef US Season 3 Episode 19
http://www.youtube.com/watch?v=aA-PKYusb_U

MasterChef US Season 3 Episode 20  finale
http://www.youtube.com/watch?v=ostX6NsP8jk
.
Christine Ha master chef, ha thoi trien KT66, kien truc SG houston … kien truc saigon, kien truc Viet Nam.
.

Saturday, September 15, 2012

Một mẫu nhà nhỏ, dzui dzẻ, chắc chắn, có thể làm thành nhà và lô cốt chống súng đạn ở Trường Sa. A straw bale cabin By Tien Duong AIA.

.

.
.
.

.
Một mẫu nhà nhỏ, dzui dzẻ, chắc chắn, có thể làm thành nhà và lô cốt chống súng đạn ở Trường Sa. A straw bale cabin By Tien Duong AIA.
.
.
.
.
ztd-truongsa1974.jpg
.
.
.

.
.
.
ztd-sbcabin-612.jpg
.
.
.
.
ztd-sbcabin-612.jpg
.
.
.
.
ztd-truongsa1974.jpg
.
Cám ơn các chiến sĩ Hải Quân của Tuần Dương Hạm HQ5 Trần bình Trọng đã cho tôi chuyến hải hành đến Trường Sa an lành.
.
.
.

.

.
tien duong aia, nha tuong rom kts duong manh tien aia, kien truc viet nam, Vietnam architecture.
.

Sunday, September 9, 2012

Một căn nhà gỗ thân cây, log cabin, không biết dịch ra tiếng Việt như thế nào cho chính xác.

.
.


.
Một căn nhà gỗ thân cây, log cabin, không biết dịch ra tiếng Việt như thế nào cho chính xác.
.
.
.
.
ztd-cabin.jpg
.

Kể ra kê vài cái ghế, bàn nhỏ, ngồi uống trà cà phê bên khung cửa sổ, trên thảm cỏ, phía sau có cái nhà cho chim cũng bàng thân cây gắn trên tường, rất tình tứ, bình dị, an lành và không bon chen vật chất khoe khoang giầu có ... mầu sắc tấm hình cho thấy dấu vết thời gian đi qua với những vật dụng thời xa xưa. vật liệu thiên nhiên bạc mầu với thời gian, không sơn phết. Một chút thiên nhiên của đời sống mà nay ở nhiều nơi vẫn còn những căn nhả như vậy.

.
.
.

Một căn nhà gỗ thân cây, log cabin, không biết dịch ra tiếng Việt như thế nào cho chính xác. Cabin không phải là nhà lớn đầy đủ phòng, không phải là cái chòi vì có thể rất tiện nghi làm bằng vật liệu tốt.
.

Hình này lấy từ quyển sách ‘outdoor living”, sống ngòai trời, thấy hình nhà cây này đẹp, đơn giản mộc mạc với các khoảng trống cỏ chung quanh, những hoa cây leo, đuợc trồng cho leo lên tường cây, khung cửa sổ, những chậu kim khí treo lên vách, trên cột làm trang trí.
.

Nhà làm bằng thân cây đẽo vuông xếp cao lên thành vách cây, đầu góc tường nối mộng với nhau bằng dove tail, mộng hình đuôi con bồ câu rất chắc. Qua phần tướng vuông vức thì căn nhà đổi vách cao bằng ván đóng lên khung cây. Mái làm bằng những miếng cây chẻ mỏng ra lợp mái, khá thông dụng ở các vùng cao nguyên nhiều cây thông ở Mỹ.
.

Ngày xưa, khi tôi qua tới Mỹ rất thích những căn nhà thân cây này, làm bằng cây thông có hằng hà sa số vùng tây bắc Mỹ, Khi đi học viết nguyên một khảo cứu loại nhà log cabin này, sau đó có nhiều dịp đi thăm viếng du ngoạn các nhà cây này cỏn sót lại từ vài trăm năm lập quốc, từ căn cứ của Washington đánh quân Anh đô hộ, lập nước Mỹ từ Valley Forge ở miền Đông cho tới Fort Vancouver ở miền Tây Bắc ..
.
.
.
.
.
.
ztd-cabin.jpg
.
Nhà làm bằng thân cây xếp lên thành tường khung nhà, có các khỏang trống ở giữa, được nhét kín bầng đất bùn trộn rơm vụn rồi trét vữa trắng bên ngoại Thân cây có thể đẻo cho vuông vắn như hình trên, hay để tròn nguyên thân, chỉ tước vỏ.
.
.

.

.
Ngày nay, những nhà làm tường bằng thân cây không phải giản dị như khi nước Mỹ mới lập quốc, mà rất to lớn, tráng lệ đầy tiện nghi hoà hợp với các vật liệu khác như tường đá và các vật liệu hiện đại mái kim lọai và rất nhiều kiếng ở mọi chỗ.
.
.
.
.
ztd-logcabin3-1.jpg
.


.
ztd-logcabin3-1.jpg
.
.

.
.
.
.

.
.
.
.

.
.
ztd-logcabin3-1.jpg
.
.

.

.
log cabin, nha nho, nha choi, kien truc My log cabin, ....
.

 

Wednesday, September 5, 2012

Trường phái “phá cân đối” sáng tạo kiến trúc của Kts Dương mạnh Tiến, AIA. Deconstructivism design by Tien Duong, AIA.

.
.


.
.
Trường phái “phá cân đối” sáng tạo kiến trúc của Kts Dương mạnh Tiến, AIA. Deconstructivism design by Tien Duong, AIA.
.
.
.
ztmdbldg59c.jpg
.
.
.

.
.
.ztmdbldg59c.jpg
.
.
.
.
.
ztmdbldg59c.jpg
.
.
.
.

.
.
.
kts duong manh tien aia, tien duong aia. truong phai pha can doi, dai hoc kien truc saigon, kien truc Viet Nam, Vietnam architecture, sang tao kien truc. deconstructivism design by tien duong aia .
.


Tuesday, September 4, 2012

Kiến trúc tình tự dân tộc miệt vườn, chợ làng bầng tre, đất và vật liệu hiện đại, sáng tạo của Kts Dương mạnh Tiến, AIA. Vietnam rural market with green local material, bamboo, earth, by Tien Duong, AIA.

.
.


.
Kiến trúc tình tự dân tộc miệt vườn, chợ làng bầng tre, đất và vật liệu hiện đại, sáng tạo của Kts Dương mạnh Tiến, AIA. Vietnam rural market with green local material, bamboo, earth, by Tien Duong, AIA.
.
.
.
.
.
.
.
ztd-fp-cholang.jpg
.
.
.
.
.
ztd-fp-cholang.jpg
.
.
.
Từ trí óc tâm hồn dân Việt, với những vật liệu tái tạo sẵn có tại địa phương, với lòng thành thật và nhân bản không say sưa rượu thuốc lá, người Việt còn có khả năng làm nhiều chuyện chứng tỏ sự thông minh và cần cù của dân Việt hơn là chỉ biết làm cu li nhặt rác rưởi tư bản đế guốc về làm kiế trúc bắt chước như khỉ.
.
.
.
.
ztd-fp-cholang.jpg
.
.
.
.
kien truc Viet Nam, Vietnam architecture, green bamboo architecture structure, kts duong manh tien aia, tien duong aia, kien truc tre, nha long cho bang tre, nha tre ... khuon dang viet nam, vietnam motifs ...
.
.

Labels Loại Bài

Followers

Blog Archive

About tmd.design

My photo
a place for architectural design and others ... more , viết truyện lẩm cẩm tào lao và nhiều nữa .. contact: tmd.design@yahoo.com
Powered by Blogger.